Qua nửa đêm, Đào Nguyệt An cũng kéo được thân thể mệt mỏi, tay đỡ lấy bờ tường đi khập khiễng ngã trước Cảnh Đức Cung. Vương ma ma cùng Thúy Lan thắp đèn lồng, đi qua lại ở hành lang, vừa thấy thân ảnh nho nhỏ củaĐào Nguyệt An, gấp gáp chạy tới, “Tiểu tổ tông của ta, tiểu thư đã điđâu, muộn như vậy mới trở lại, hại lão nô lo muốn chết.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đào Nguyệt An trắng bệch, đôi môi khô nứt, mũi êẩm rất muốn khóc, vừa muốn cất tiếng khóc thì lại cảm thấy cổ họng đaurát.
Thúy Lan ôm nàng về phòng, Vương ma ma bưng trà lạnh tới, dựa vào ánhnến mới phát hiện Đào Nguyệt An khác thường, “Đại tiểu thư, mặt củangười…” như là có người đâm mạnh vào tim của bà, Vương ma ma không tinđược sờ vào khuôn mắt từ trước đến nay luôn trắng noãn của Đào NguyệtAn. Mới đụng vào, Đào Nguyệt An liền bị đau mà tránh qua một bên, câmlấy chén trà liều mạng uống vào miệng, ngay cả Vương ma ma đang ở trướcmặt nàng cũng không thèm quản.
“Ma ma, ở thái y cục có thái y vẫn trực đêm.” Thúy Lan nhìn thấy bộ dạng thảm thương của Đào Nguyệt An liền đau lòng, “Nô tỳ đi mời thái y tớixem đại tiểu thư chút.”
“Đồ chậm chạp, sao còn không mau đi.” Vương ma ma trong lòng khổ sở, lớn tiếng vẫy lui nàng. Đào Nguyệt An không ngừng uống nước, giống như chết khát, một bình trà chỉ trong chốc lát đã hết. Vương ma ma không dámkhiển trách, nhìn nàng cầm một ly nước lên uống, bà vội vàng đưa tay racản, “Đại tiểu thư,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-heo-trong-hau-cung/188513/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.