“Chạy cái gì?” Tần Sở Minh bước nhanh đến phía trước, hắn túm được cổ áo Đào Nguyệt An kéo về phía sau liền ôm vào trong lồng ngực mình.
Đào Nguyệt An gấp gáp hét lên, “Có ai không, cứu mạng, bắt thích khách…”
“Xảy ra chuyện gì?” một đột thị vệ nghe thấy tiếng kêu lập tức chạy tới. Đào Nguyệt An như thấy được cứu tinh, như động vật nhỏ lạc đường tìmđược mẹ, nàng chớp hai mắt, liều mạng bổ nhào hai cánh tay về phíatrước, cái miệng nhỏ nhắn vừa cất tiếng nghe đã thấy ngọt, “Thị vệ caca, bắt thích khách. Thị vệ ca ca, mau bắt thích khách.” Nghe thật giống như huynh muội nói chuyện với nhau.
Trong nháy mắt Tần Sở Minh mặt đen như mực, đen hơn màn đêm đang dầntan ra kia, hắn ôm chặt tiểu Hạ Nguyệt đang ở trong lòng mình khôngngừng dãy dụa, tràn đầy ác ý lập lại bốn chữ, “Thị vệ ca ca ư?”
Hắn kéo dài âm cuối, Đào Nguyệt An nghe thấy phát run, không khỏi sợ hãi.
“Ngươi là ai?” giọng nói ngọt ngào của Đào Nguyệt An khiến cho bọn hắnvui vẻ không ít, nổi lên tâm tình muốn làm thị vệ anh hùng cứu mỹ nhân,một đám thị vệ chia nhau ra bao quanh hai người, đao rút ra khỏi vỏ,chiếu ra ánh sáng lấp lánh, “Buông nàng ra chúng ta sẽ khoan nhượng vớingươi.”
Tần Sở Minh sờ sờ bên hông, lệnh bài của hắn chắc là đã rơi xuống hồ lúc bơi, hắn khẽ nguyền rủa một tiếng, một tay đem tứ chi của Đào Nguyệt An trói chặt, khiêng lên vai, không muốn cùng mấy tên thị vệ này động võ.
Lúc này lại nghe thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-heo-trong-hau-cung/188512/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.