Edit: Lyy
Beta: Hằng Lê
Nhận lấy thuốc trị thương từ Tôn Hổ, người thiếu niên chuẩn bị kéo yphục lên đột nhiên quay đầu lại nhìn nàng cười. Rõ ràng bộ dạng rất tuấn tú lại làm cho Đào Nguyệt An hoảng sợ, hai chân run lập cập.
Người thiếu niên ngoắc nàng, giống như kêu sủng vật của mình, “Lại đây giúp ta bôi thuốc.”
Đào Nguyệt An rất không tình nguyện, đi đến bên cạnh hắn chậm như ốcsên, chậm rãi cầm lấy thuốc, vụng về hướng trên miệng vết thương của hắn mà bôi lên một lớp dầy. Tôn Hổ luôn tiết kiệm hận không thể đoạt lấy,vừa phí tiền của chủ nhân vừa phiền toái.
Tiếp theo hắn để cho Đào Nguyệt An thay hắn băng lại vết thương, quấnquanh nhiều vòng tạo thành hình dáng buồn cười, chân mày Tôn Hổ đều đãhiện lên hai chữ nhẫn nại. Nhưng người thiếu niên rất cao hứng, lôi kéoĐào Nguyệt An đến ngồi trên chân mình, đùa với nàng như với sủng vật.
“Tiểu Hạ Nguyệt.” Người thiếu niên dùng ngón trỏ sờ gương mặt non mịnnhư đậu hũ của nàng. Tiểu sủng vật bất an rụt lại, muốn nhảy từ trên đùi hắn xuống lại bị siết chặt lấy, thắt lưng bị giữ chặt không thể độngđậy.
Người thiếu niên cao hứng lại gần nàng, cực kỳ ác liệt thổi khí bên tainàng. Tiểu cô nương càng bất an, hắn càng vui mừng, không nên chọc chonàng khóc, “Ngoan ngoãn một chút. Nếu không ngoan, ta liền đem ngươi bán vào lầu xanh, có biết đó là nơi nào không?”
Trong đôi mắt trong veo như nước của Đào Nguyệt An tràn đầy sợ hãi, lập tức ngừng giãy dụa, ngoan ngoãn để hắn ôm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-heo-trong-hau-cung/188503/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.