Đào Nguyệt An hoảng hốt ngồi dưới đất, ngay cả Tần Sở Minh rời đi lúc nào cũng không biết.
Thúy Lan, Thúy Trúc lúc đi vào, chỉ thấy nàng thất thần, hai mắt vôthần nhìn chằm chằm đống mảnh sứ vỡ, lập tức hốt hoảng thất thố, mộttrái một phải nâng nàng dậy, “Tiểu thư, người làm sao vậy?”
Đào Nguyệt An hồn bay phách lạc ngồi ở trên ghế, Thúy Lan thu dọn đống mảnh vỡ, Đào Nguyệt An nhìn nàng thu dọn, đột nhiên bắt lấy Thúy Trúc,“Các ngươi tối hôm qua... Tối hôm qua làm cái gì?”
”Tối hôm qua...” Thúy Trúc nghi ngờ nói, “Quý phi nương nương saingười truyền lời, nói bên cung có việc kêu bọn nô tỳ không cần đợi, tốinay sẽ cho người đưa tiểu thư trở lại.”
”Nha... Phải không.” Đào Nguyệt An nhìn xem mảnh vụn, hoảng hốt xuấtthần, Thúy Trúc nhìn thấy bất ổn liền truy vấn, “Tiểu thư, phải chăngtối hôm qua đã xảy ra chuyện?”
”Cô cô tặng ta chiếc bình, nói là hết sức trân quý. Nhưng vừa rồi tanỡ tay làm vỡ, các ngươi mau xử lý, cẩn thận chút, đừng để người khácphát hiện.” Đào Nguyệt An trong lòng vẫn còn lo sợ, “Ta sợ cô cô tứcgiận, trách ta.”
Thúy Trúc sau khi nghe xong cười cười, liền trấn an, “Quý phi nươngnương xưa nay yêu thương tiểu thư như con gái, sẽ không vì cái bình hoamà giận tiểu thư đâu”
”Ân.” Đào Nguyệt An quan sát phản ứng của hai nàng không giống nhưbiết Tần Sở Minh tới đây, do dự một hồi, Đào Nguyệt An hỏi Thúy Lan,“Ngươi có nghe người ta nói, tối hôm qua, trong cung có chuyện gì xảy ra sao?”
”Chuyện gì?” Thúy Lan vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-heo-trong-hau-cung/1467637/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.