"Vì sao chứ?"
Ta không hỏi ra miệng, chỉ lặng lẽ nhìn nàng ấy.
Nàng ấy nhìn ta, đột nhiên nở một nụ cười lấy lòng.
Nụ cười này ta đã thấy hàng ngàn hàng vạn lần, là khi nàng ấy hỏi vay tiền ta, là khi nàng ấy học được một thành ngữ mới làm nũng với ta, còn có khi nàng ấy được phong tần vị, sau khi nhận được thánh chỉ liền quay đầu lại nở nụ cười với ta.
Nụ cười này ta quá quen thuộc, trong nụ cười này không có chút áy náy nào, chỉ có sự đắc ý vênh váo.
"Vì sao là vì sao chứ? Ai có bản lĩnh leo lên vị trí này, tự nhiên cũng có quyền chà đạp người khác, nếu không chúng ta cố gắng leo lên trên là vì cái gì? Tỷ nói cho ta biết đi, Tự Khanh."
Ta bỗng chốc ngây người, sau đó bình tĩnh nói: “Ta chỉ muốn khiến mọi người tốt hơn một chút, nơi này vốn dĩ là một nơi để ăn thịt người, chúng ta không muốn bị ăn, chỉ cần tuân thủ quy tắc này! Nhưng ta không dạy ngươi ỷ thế h.i.ế.p người!"
Nàng ta lại chỉ ngạo mạn ngẩng đầu lên.
Tua rua bằng vàng ròng trên mái tóc Thẩm Quân Nhu khẽ đung đưa, ánh nắng chiếu vào khiến mắt ta cay xót.
“Tỷ tỷ, tỷ nghĩ ta ngày ngày mong muốn điều gì? Ta chỉ muốn leo lên thật cao, sau đó hung hăng giẫm đạp những kẻ đã từng gây tội ác với chúng ta dưới chân, ta không chỉ muốn bọn họ phải ghen tị, mà còn phải hối hận, phải sống trong đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-duong-nguoi-chien-thang-cung-dau/3731968/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.