Nhiệt độ trên trán nàng ấy càng lúc càng tăng cao, ta lại bó tay không biết làm sao.
Ta không có cách nào khiến nơi này thay đổi hoàn toàn, không có cách nào khiến cho những nô lệ ở nơi này đứng lên.
Thứ duy nhất ta có, chỉ là một Thẩm Quân Nhu như vậy.
Ta chỉ có thể cầu xin trời xanh, để nàng ấy sống sót.
Cũng là một Thẩm Quân Nhu nhỏ bé và hèn mọn như vậy, nhưng hai mươi năm sau, lại đứng trước mặt Hoàng hậu.
Nàng ấy nghiêng người tựa trên giường quý phi, để cho ma ma đã từng tát vào mặt nàng ta, dùng lực đạo tương tự tát vào mặt Hoàng hậu.
Cho đến khi khuôn mặt đó sưng đỏ như máu, mới lười biếng kêu dừng lại.
Ma ma đó như bùn nhão nằm liệt trên mặt đất, khóe miệng Hoàng hậu trào ra bọt máu, cổ họng khò khè.
"Ba mươi cái tát"
Thẩm Quân Nhu khẽ cười: "Bản cung vẫn còn nhớ rõ, đây là món quà đầu tiên mà ngươi đã tặng cho Bản cung. Hiện giờ, ngươi sắp c.h.ế.t rồi, Bản cung cũng không thể không trả lại cho ngươi."
Nàng ấy khẽ nâng tay, thưởng thức cặp vòng ngọc trên tay xanh biếc như biển Thanh Hải: "Dù sao thì, Bản cung ghét nhất là nợ ân tình người khác."
Nàng ấy quả thực không thích nợ ân tình.
Người khác đối xử không tốt với nàng ấy, nàng ấy nhất định sẽ trả thù, nhưng người khác đối xử tốt với nàng ấy, nàng ấy ghi nhớ.
Ngày Hoàng thượng sắc phong nàng ấy làm Thẩm Thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-duong-nguoi-chien-thang-cung-dau/3731967/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.