Trời còn chưa sáng rõ, Đường Viễn đã thức dậy để chuẩn bị khởi hành. Vốn còn muốn để cho San San ngủ thêm một chút, nào ngờ vừa mới đặt nàng nằm vào ghế phụ, đôi tay nhỏ liền bám lấy cổ hắn nói thế nào cũng không chịu buông.
Thì ra bé con trong lúc ngái ngủ, nghĩ rằng có người muốn tới bắt nàng đi nên mới liều mạng bám lấy, trong miệng còn gấp gáp gọi tên hắn. Đường Viễn đành bất đắc dĩ đánh thức nàng dậy, trong lòng chợt thầm nghĩ sau này có lẽ nên thử sức với nghề bảo mẫu ở nhà trẻ xem sao.
Chiếc xe lăn bánh một hồi lâu, Đường Viễn liếc nhìn bé con bên cạnh thấy nàng vẫn ngồi thật ngoan ngoãn trên ghế phụ. Cũng không có chút nào thắc mắc về lộ trình tiếp theo. Đường Viễn lấy làm lạ liền không nhịn được cất tiếng hỏi:
- San San không muốn biết chúng ta sẽ đi nơi nào sao?
Bé con không chút do dự lắc đầu đáp:
- San San chỉ cần được đi theo chú mà thôi. Dù có đến nơi nào thì cũng sẽ luôn được chú bảo vệ, vì vậy San San không hề cảm thấy lo lắng.
Đường Viễn nghe nàng nói vậy, âm thầm cảm thán trong lòng. Tiểu cô nương này cứ như vậy mà một mực tin tưởng, dựa dẫm vào hắn, khiến cho hắn bỗng nhiên xuất hiện loại cảm giác giống như đang lừa gạt trẻ con. Nên biết rằng trước kia mình còn trăm phương ngàn kế muốn ám sát cha nàng a!
Đường Viễn khẽ thở dài một hơi, hắn biết có một số chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-duong-con-gai-cua-ke-thu/2995528/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.