San San yên lặng nằm trong lồng ngực hắn, lắng nghe câu chuyện đến mê man. Nàng từ nhỏ đã phải sống trong cảnh trốn chạy cùng gia đình, đương nhiên cũng biết rõ những kẻ đó là vì cha mình mà tìm tới.
Cha xưa nay dù mang danh đại ác nhưng trong thâm tâm nàng, ông vẫn luôn là một người tốt. Một người cha luôn hết lòng chăm sóc, che chở cho gia đình.
Đối với trái tim bé nhỏ non nớt của nàng, như vậy cũng là quá đủ rồi.
Thế nhưng thật đáng tiếc, hiện giờ cha mẹ đều đã không còn. Trên đời này chỉ còn lại một mình Đường Viễn là người duy nhất luôn quan tâm và bảo vệ nàng, cũng là người duy nhất mà nàng có thể tin tưởng, dựa dẫm.
Vậy mà không ngờ hắn lại là người thuộc tổ chức muốn truy sát cha. Ai đó hãy đến nói cho nàng biết, ông trời muốn trêu đùa nàng tới bao giờ nữa đây!?
Đôi mắt non nớt chứa đầy muộn phiền từ từ nhắm lại, ép cho hai hàng lệ châu tuôn ra. Giờ phút này, nàng đã không còn là đứa trẻ thơ ngây thường ngày nữa rồi.
Khuôn mặt nhỏ liên tục đấu tranh tư tưởng, nửa muốn thoát ra, nửa lại muốn dựa vào, rốt cục bị một bàn tay to lớn nắm lấy, kéo sát vào lòng.
Đường Viễn biết rõ hiện giờ có nói thêm điều gì cũng là vô ích, chỉ có cách để nàng tự vượt qua mà thôi.
Tiếng khóc thút thít cứ như vậy âm thầm vang lên giữa màn đêm thanh vắng, tựa như con mèo nhỏ dùng móng vuốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-duong-con-gai-cua-ke-thu/2995122/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.