Editor: Mây
Beta: YYone
---
Lan Lạc cảm thấy có chút áy náy.
Vì để ngăn Kiều Thịnh, cậu đã khiến baba phải lo lắng và vất vả. Không những thế còn khiến Li Bạch và mấy búp bê khác phải thức khuya theo mình.
Nhưng nếu được làm lại, Lan Lạc vẫn sẽ làm vậy. Cậu biết mình và cha không thể chịu được nỗi đau khi mất đi Thích Triêu.
Sáng hôm sau, Thích Triêu vừa mở cửa phòng đã thấy Lan Lạc đứng trước cửa chờ sẵn.
“Baba, con làm phiền ba rồi ạ.”
Trên mặt Lan Lạc vẫn còn dính thuốc, phải đến hôm nay mới rửa đi. Cậu ngẩng đầu nhìn Thích Triêu, mái tóc xoăn vàng hơi rối, rõ ràng là vừa tỉnh giấc đã chạy đến xin lỗi mà chưa kịp chải chuốt.
Ban đầu, Thích Triều thấy hơi ngạc nhiên song không lâu sau, đôi mắt màu nâu sẫm đã ánh lên vẻ dịu dàng: “Lan Lạc không làm phiền ba, cũng không cần phải xin lỗi.”
Hắn vươn tay xoa đầu Lan Lạc. Lan Lạc bị thương thế này là đã tội nghiệp lắm rồi, vậy mà sáng sớm còn đứng trước cửa hắn xin lỗi với gương mặt lấm lem kem thuốc, trông càng thêm đáng thương.
Nghe Thích Triêu nói thế, Lan Lạc vui vẻ hơn hẳn. Cậu cong mắt mỉm cười, xoay người định gõ cửa gọi Li Bạch dậy thì bị Thích Triêu ngăn lại.
“Để ba chải tóc cho con, sẵn tiện rửa thuốc luôn.”
Từ khi nhà có nhiều búp bê hơn, đã lâu Lan Lạc không được Thích Triêu chải tóc. Nghe hắn chủ động đề nghị, cậu lập tức chạy ùa vào phòng mình, lấy lược rồi hớn hở đưa cho Thích Triêu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-duong-bup-be/4683581/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.