Trịnh Tâm Ngữ mặt đầy phức tạp nhìn vào hai người đang ôm nhau trên phố. Nam nhân tuấn mĩ,đôi mắt hoa đào khi xưa luôn lóe ra sắc lạnh nay lại dịu dàng vô cùng,bàn tay to lớn bế bổng nhữ nhân lên cao, cuối cùng, Trịnh Tâm Ngữ đã cóthể nhìn thấy biểu tình dịu dàng mà bấy lâu bay nàng vẫn luôn muốn nhìnthấy.
Từ khi nhìn thấy các bức tranh trong phủ Xích Lung,nàng đã nghĩ, bộ dạng dịu dàng, trân trọng của bạo vương Sở Hiên sẽ nhưthế nào nhỉ. Nay nàng đã nhìn thấy, nhưng, sự dịu dàng đó, lại khôngdành cho nàng.
Nữ tử ấy, rất xinh đẹp, không phải xinh đẹptheo kiểu khuynh quốc khuynh thành, cũng không phải xinh đẹp theo kiểukiều mị mà là một vẻ đẹp dịu dàng, hài hòa, đến mức, hào tan tảng băngtrong lòng Xích Lung vương.
Trịnh Tâm Ngữ không thể nói rõtrong lòng nàng lúc này là như thế nào. Nàng từng nghĩ, nàng rất thíchXích Lung vương, nhưng nhìn thấy tình cảnh này, nàng lại không hề có cảm xúc tức giận như tỷ tỷ nói, có chăng cũng chỉ là một chút tiếc nuối,một nam tử chung tình như vậy, cuối cùng lại không phải là của nàng.
Sở Dực thấy Trịnh Tâm Ngữ cứ nhìn theo hướng Sở Hiên và Du Tử Khâm ngẩnngười, lại tưởng rằng nàng thương tâm, dù sao, nàng cũng thích caca lâunhư vậy. Trong lòng hắn rất khó chịu, khó chịu vì nàng đau lòng vì namtử khác, nhưng, hắn có tư cách gì khó chịu với nàng chứ.
Gặplại Du Tử Khâm, Sở Hiên tất nhiên có rất nhiều điều để nói, vì vậy,không nói không rằng, bất thình lình bế Du Tử Khâm, dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-duong-bao-vuong/1624211/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.