Du Tử Khâm vừa mở mắtlập tức nhìn thấy một đôi mắt to tròn ngập nước đang nhìn mình khiếnnàng cảm thấy rất bất ngờ, nàng quan sát Sở Hiên cũng 5 năm rồi, cho dùchịu ủy khuất ra sao, tên tiểu tử này cũng không hề khóc, lần này là làm sao vậy. Đưa tay lên khẽ chạm vào gò má cậu, dịu dàng vuốt ve:" Saovậy, sao tiểu Hiên lại khóc, có chuyện gì sao? Nói cho cô, cô nhất địnhsẽ giúp con." Không hỏi thì thôi, vừa hỏi thì những giọt nước mắt nhưtrân châu ấy liền lăn xuống, Sở Hiên đáng thương hề hề nói:
- "Cô cô chảy rất nhiều máu, con sợ người sẽ bỏ đi không cần con nữa"- vừanói vừa nghẹn ngào thật đáng thương. Tuy hỏi Sở Hiên nhưng nàng khôngnghĩ nó sẽ trả lời, vì vậy điều này làm nàng vừa ngạc nhiên vừa vuimừng, tiểu Hiên chịu nói chuyện với nàng rồi, nó nói nó sợ nàng bỏ lạinó, điều này có nghĩa là gì, có nghĩa là nàng thành công rồi, thành công để tiểu Hiên chấp nhận nàng rồi. Vì quá vui mừng nên không để ý mà nàng đã đụng đến vết thương ngay miệng, oa thật đau a.
Lúc này Du Tử Khâm mới nhớ lại vụ việc khi nãy, nhủ thầm, uh ha, mình vừa mới bịté mà, lời nói của Sở Hiên khiến cho nàng ý thức được trên người mình có rất nhiều vết thương, thật TMD nó bây giờ mới thấy đau.
Nhìn thấy Du Tử Khâm vì đau mà nhăn cả mặt lại, Sở Hiên liền cảm thấy bốirối:" Cô cô có sao không, người đau lắm phải không, xin lỗi người, xinlỗi người đều là lỗi của con, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-duong-bao-vuong/1624167/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.