Đặt 2 cái bao tải lớn thức ăn xuống, sau đó Tề Thành liền cáo từ, từ chối lời mời ở lại dùngcơm chiều của Du Tử Khâm, đùa sao, bây giờ mà không xuống núi chắc tốinay mình ở lại đây quá. Du Tử Khâm cũng không kiên quyết giữ lại, nàngcũng còn nhiều việc để làm, tỷ như dọn dẹp hai cái bao tải này như thếnào, sắp xếp cho tiểu Hiên ra sao, nấu bữa tối...vâng vâng, chà thật làbận rộn. Quay lại nhìn tiểu tử kia đang nhìn chằm chằm mình, nàng liềntặng cho cậu nhóc một cái mỉm cười thật tươi, chỉ thấy cậu nhóc không tỏ vẻ gì nhưng lại quay đầu đi nơi khác, không biết có phải đang ngượngngùng không.
Lúc đi lên đỉnh núi qua cái bậc thang bằng đátưởng như dài vô tận kia, Sở Hiên đã phải giật mình một lúc, thì ra ĐàoHoa sơn còn có một nơi như vậy, thật đẹp, từ trên cao nhìn xuống, chỉthấy mỗi màu hồng hòa lẫn với màu trắng của sắc hoa, chẳng những nhưvậy, đường đi lên đỉnh núi cứ cách 10 bước lại có một cây hoa anh đào,gió thổi nhè nhẹ làm cho cánh hoa bay bay, bay đến gần cậu sao đó sượtqua vai cậu, xung quanh không hề nghe thấy tiếng người, có chăng cũngchỉ là tiếng gió thổi khua mấy cành cây đong đưa kêu rì rầm, xào xạc,hay tiếng mấy chú chim màu xanh xanh, nâu nâu hót líu lo. Không biết cóphải do được sống thoải mái tự do không mà mấy con chim này đặc biệtkhông sợ người. lúc đi ngang qua những cây anh đào mọc ven bậc thang đá, những con chim ấy chễm chệ trên cành cây, thấy người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-duong-bao-vuong/1624166/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.