6.
Bởi vì vậy mà đứa nhỏ kém may mắn này được an bài tới hầu hạ trong thư phòng của ta.
Từ sau khi chân ta thành ra như vậy, nên ta cũng rất ít khi ra ngoài, chỉ đành dựa vào sách vở để mua vui.
Bình thường ta sẽ không cho ai vào cả.
Ngay cả khi cần người hầu hạ, cung nữ đi vào trong này đều cùng vải để lót giày, đi đứng cẩn thận, sợ phát ra một tiếng động thôi cũng khiến ta tức giận.
Thế nhưng, nha đầu kia vừa mới bước tới cửa, đã lớn tiếng nói với ta: "Công chúa, hôm nay Người muốn đọc sách nào, ta à không nô tỳ sẽ đọc cho Người nghe nhé?"
Ta ngẩng đầu, nhìn thấy bóng dáng đứng ở cửa.
Xem ra lại có người gài bẫy nàng.
Ta cần người đọc sách từ khi nào vậy?
Nhưng ta lại thấy tò mò, hỏi nàng: "Ngươi biết chữ sao?"
Vẻ mặt nha đầu này đắc ý: "Đương nhiên rồi, ta là bác sĩ đó."
Nói xong câu đó nàng vội vàng hoảng sợ bịt kín miệng lại.
Ta liếc mắt nhìn, nói: "Nếu đã như vậy, bản cung phong ngươi là bác sĩ thư phòng nhé."
Bồ Đào: "Dạ?"
Ta cúi đầu đọc sách.
Bồ Đào tinh nghịch chạy qua chỗ ta: "Công chúa, Người không muốn hỏi thêm gì à?"
Ta ngẩng đầu nhìn.
Nha đầu này lập tức tát nhẹ lên miệng mình một cái.
"Cái miệng quạ này."
Ta cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Bồ Đào hiểu "bác sĩ thư phòng" nghĩa là gì, lập tức bắt đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-day-cung-nu-xuyen-khong/3318381/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.