Ừ thì...
Cũng chẳng biết phải nói sao nữa. Tâm Di đứng đó, nhìn chiếc xe lăn bánh rời đi mà trái tim cô đau như thắt lại. Cô mỉm cười, nụ cười kéo theo cả những giọt nước mắt. Bàn tay run run cầm điện thoại, nhấn nút gọi cho anh.
Sau một lúc đổ chuông thì người bên kia liền nhấc máy. Cô cố gắng nén lại sự nghẹn ngào, trả lời anh với một giọng tự nhiên nhất.
"Anh... Đang ở đâu vậy?"
"Anh đang bận một chút."
"Anh về nhà đi được không?"
"Bây giờ?"
"Vâng! Ngay bây giờ."
Đầu dây bên kia đột ngột im lặng. Cô cắn môi, chờ đợi câu trả lời của anh. Khoảnh khắc đó, trái tim cô như ngừng đập, chỉ mong sao anh sẽ không làm cô thất vọng. Vậy nhưng...
"Bây giờ anh đang bận không thể về ngay được. Ngoan! Ở nhà chờ anh."
"Vâng!"
Tắt máy, cô siết chặt điện thoại trong tay, hai hàng nước mắt lăn dài trên má. Hoá ra tất cả mọi lời hứa đều chỉ để nghe chứ không thể tin. Người trước như vậy, anh cũng như vậy...
Tống An Hạo và Tô Gia Di đi tới một quán cà phê nhỏ gần đó rồi xuống xe. Hai người chọn một chiếc bàn trong góc khuất rồi ngồi xuống. Cậu nhân viên phục vụ lễ phép đến chào hỏi.
"Hai anh chị dùng gì ạ?"
"Cho một ly cà phê đen không đường, một ly socola nóng."
"Vâng! Sẽ có ngay ạ."
Cậu nhân viên rời đi, Tô Gia Di nhìn anh, đôi mắt lấp lánh hiện lên ý cười.
"Anh vẫn nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-chong-tu-be/2559038/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.