Ân ân oán oán, đều là nợ nần của đời trước. Nếu đã là nợ nần của người đời trước thì lấy đâu ra lí do để bắt người đời sau phải hứng chịu hậu quả. Nếu như có thể trả mối thù năm xưa nhưng lại khiến cho cháu gái của mình đau khổ vậy thì còn có nghĩa lí gì nữa hay không.
Người mất cũng đã mất, nhưng người sống thì vẫn phải sống tiếp. Dùng nỗi bất hạnh của người đã mất để lấy đi nước mắt của người còn sống, vậy thì quá là nhẫn tâm đi. Huống hồ gì, đó chỉ là hai đứa trẻ, bọn chúng vốn chưa từng biết đến những ân oán trước đây.
Tâm Di im lặng, đưa đôi mắt ngấn nước lên nhìn ông. Diệp Thanh khẽ mỉm cười, đưa tay lau nước mắt cho cô rồi nói.
“Cậu đã không được hạnh phúc… Vậy thì cậu sẽ đánh đổi mọi thứ để cháu gái của cậu được hạnh phúc.”
“Cậu à…”
“Hai đứa gặp được nhau cũng đã là có duyên có nợ. Người ta có câu nói, ép dầu ép mỡ chứ ai lại nỡ ép duyên. Chia cắt uyên ương là một chuyện tội lỗi, cậu gánh không nổi đâu.”
Lâm Tịch Y đứng đó, nghe rõ từng lời mà con trai mình nói thì trong lòng cũng cảm thấy ray rứt. Cũng là do bà suy nghĩ không thấu, chỉ nung nấu ý định trả thù mà lại không nghĩ đến những an bài của số phận. Để bây giờ nhìn cháu gái đau lòng mà bản thân mình lại cũng chẳng thấy an tâm.
Chậm rãi đi đến bên cạnh con trai mình, bà nói.
“Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-chong-tu-be/2558916/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.