Tâm Di cùng Liêu An đi vào bên trong. An Hạo cũng lập tức đi theo phía sau cô. Nhưng chưa đi được mấy bước thì cánh tay đã bị Tống An Dương kéo lại.
Đôi mắt không cảm xúc quay sang nhìn người vừa kéo tay mình, anh lạnh nhạt hỏi.
“Có chuyện gì sau?”
Tống An Dương nhìn anh một lúc rồi nói.
“Có thể nói chuyện một lát không?”
“Giữa chúng ta có chuyện gì để nói sao?”
“Nếu như em không đi theo anh thì em sẽ hối hận.”
“Hối hận sao? Tôi cũng muốn xem thử rốt cuộc là chuyện gì lại có thể khiến tôi hối hận.”
nói rồi anh đi theo Tống An Dương ra khỏi bệnh viện.
Tống An Dương lái xe đưa anh đến một nhà an dưỡng cuối đời. An Hạo đứng đó, đôi mắt thâm trầm nhìn sang Tống An Dương.
“Anh đưa tôi đến đây làm gì?”
“Vào trong rồi sẽ biết!”
Nói rồi Tống An Dương đi vào bên trong. An Hạo mặc dù không biết chuyện gì nhưng vẫn đi theo phía sau anh ta.
Tống An Dương đưa anh đi đến một căn phòng. An Hạo đưa mắt nhìn vào trong. Người xuất hiện trong tầm mắt khiến anh có chút giật mình.
Tống Gia Minh ngồi bên cửa sổ, trên đầu đội chiếc mũ len. Cả người ông nhìn vô cùng yếu ớt, chẳng có chút sinh khí nào. Ông ngồi đó, trên tay cầm một tấm ảnh, đôi mắt thẫn thờ nhìn về phía xa xăm.
Bên ngoài cửa sổ có một cây cổ thụ. Mỗi khi có gió thổi qua, những chiếc lá vàng sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-chong-tu-be/2558879/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.