Sấm chớp rền vang, vạn vật đều bị trận cuồng phong thổi qua làm nghiêng ngả xiêu vẹo. Mưa mỗi lúc một dày, tựa như vết mực đậm vô hạn nặng nề tô lên tận chân trời.
Rõ ràng là buổi chiều sáng sủa lại giống như ngày tận thế bị bao trùm trong bóng tối vô hạn, trong không khí bốc lên một tầng hơi nước như khói như mây.
Một chậu nước lạnh xâm nhập vào tận xương tủy, đổ từ đầu xuống toàn thân, Giang Miểu đang ngủ mê man hoảng hốt tìm về được một chút ý thức. Cô vẫn nửa tỉnh nửa mê, chật vật trợn mắt nhìn lại, tất cả những thứ hiện lên trước mắt đều giống như ngọn nguồn khởi đầu của cơn ác mộng.
Cô nằm trên một chiếc giường nhỏ ẩm ướt, lúc thử cử động cơ thể, mới phát hiện hai tay mình đã bị trói, cơn ớn lạnh quét qua cơ thể, sợ hãi đến mức không dám thở.
Có người nào đó đang đứng bên cửa sổ, lẳng lặng ngóng về hướng dưới tầng. Nhìn bóng lưng gầy giơ xương ấy, cô biết hắn là ai, nhưng lại không biết hắn muốn làm gì.
Loại cảm giác sợ hãi không rõ ràng, y như đang thực hiện một giao dịch chết chóc với ma quỷ. Cô vô cùng lạnh và sợ hãi, nhưng lý trí còn sót lại nói cho cô biết, cho dù có sợ hãi thì cũng không nên lãng phí sức lực vào việc khóc lóc vô dụng.
Hắn quay đầu lại, cười híp mắt nhìn cô: “Tỉnh rồi à?”
Cả người Giang Miểu đã ngấm lạnh, áo đầm bị thấm nước ướt sũng, lộ ra da thịt hồng nhạt. Hình ảnh người phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoc-soi-lua-bong/383033/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.