Ăn cơm xong, Giang Miểu ngoan ngoãn đến phòng y tế tìm bác sĩ quân y lấy thuốc. Tuy hiệu quả không đáng kể nhưng động tác của cô cũng thoải mái hơn nhiều.
Buổi chiều huấn luyện thể lực là chạy 1500 mét. Không phân biệt nam nữ, cạnh tranh trên cùng một nội dung.
Các giáo viên nữ kêu la ầm trời. Buổi trưa là lúc mặt trời chói chang nhất, có bôi kem chống nắng dày đến đâu cũng vô ích, dang nắng một chút sẽ đen, sạm da thì sẽ xấu. Phụ nữ yêu cái đẹp đương nhiên không chịu nổi sự tra tấn này rồi.
Kết quả là khi vừa mới xuất phát còn có thể miễn cưỡng xếp thành một hàng ngay ngắn, thẳng tắp tiến về phía trước. Nhưng khi chạy chưa được 200 mét thì các giáo viên nữ đã viện đủ lý do để bỏ cuộc, nào là té ngã, nào là lảo đảo không vững. Không bao lâu, bọn họ được đến dưới gốc cây đa mát mẻ như ý muốn.
Trên đường đua, một giáo viên nam có thể lực tốt lao lên dẫn đầu, theo sau là tốp ba tốp năm. Giang Miểu, cô gái duy nhất còn lại trong sân, cho dù có dồn hết sức lực cũng không thoát khỏi vận mệnh đội sổ.
Đến ranh giới tám trăm mét, các thầy giáo lần lượt rời khỏi đường đua, ban đầu đội ngũ có hơn năm mươi người, cuối cùng chỉ còn lại hai mươi người.
Vết thương trên chân Giang Miểu được mồ hôi nóng rực súc rửa hết lần này đến lần khác, giống như rắc muối thô lên vết thương. Mỗi khi tiến lên một bước, cảm giác nhói buốt lại tăng thêm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoc-soi-lua-bong/383017/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.