May mắn thay, những suy nghĩ bay bổng ngoài vũ trụ của cô cuối cùng cũng miễn cưỡng chạm đất. Giang Miểu im lặng núp ở cuối hàng, cô chỉ hận không thể giấu mình trong hang để không ai có thể nhìn thấy.
Trên bậc thang cách đó không xa, đầu đinh gọn gàng sạch sẽ, khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt sắc bén trước sau như một. Khí chất vốn có của một quân nhân, uy nghiêm mà lạnh lùng, phô bày rất rõ trên người anh.
Anh mặc quân trang chỉnh tề, thắt lưng đen quấn quanh hông, vai rộng, eo thon, và… đôi chân dài miên man không biết đặt ở đâu kia.
Các giáo viên tham gia gia trại hè lần này đều là đại diện do các trường tiểu học cử đến. Có khoảng 50 người, nam nhiều hơn nữ, tính luôn Giang Miểu thì chỉ có 6 giáo viên nữ, bọn họ đều là giáo viên trẻ tuổi.
Các giáo viên nữ đều đứng cuối hàng. Vì vậy khi các giáo viên khác bàn tán về Kỷ Viêm, cô bị bắt làm khán giả lắng nghe.
“Một vạch, hai sao, Trung Uý….”
“Không ngờ trong cái rủi lại có cái may. Tôi yêu trại hè này, anh chàng quân nhân kia khiến tôi cực kỳ vui vẻ!”
“Cô thôi đi, nhìn là biết người ta không dễ chọc rồi. Cô cẩn thận nha, chơi với lửa có ngày chết cháy á.”
“Cô sợ cái gì? Đàn ông mà có vẻ ngoài càng nghiêm túc thì trong xương cốt lại càng muộn tao*, không chịu nổi được sự nũng nịu, mềm yếu của giáo viên chúng ta đâu.”
*muộn tao: kiểu người ngoài lạnh trong nóng/ vẻ ngoài ngây thơ trong nham hiểm, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoc-soi-lua-bong/383014/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.