Bà ở trong sân nghe kịch, chờ hai đứa nhỏ về.
Trình Vãn Nguyệt vui mừng hớn hở xách rổ mơ đưa cho bà xem, cô ấy mang về đều là quả ngon, kích thước cũng lớn, lòng bàn tay thoáng dùng sức cũng có thể bóp ra, rất nhẹ nhàng lột thịt quả hạnh từ bên trong, cắn một cái miệng đầy vị ngọt.
“Nội ơi, Ngôn Từ lại ra ngoài lêu lổng nữa, cháu nói với anh ta, anh ta cứ như điếc ấy.”
Bà thở dài, “Lại ra ngoài rồi.”
Trình Vãn Nguyệt đi về phía ghế tựa, cũng thở dài theo, “Đúng thế ạ, không nghe lời chút nào, hoặc là ở trong nhà mấy ngày cũng không ra ngoài, hoặc là ngày ngày ra ngoài lêu lổng. Cũng không biết tựu trường anh ấy có về trường không, cũng đã ở lại một bậc chậm trễ mất một năm.”
“Hầy, đứa nhỏ này.”
Trình Ngộ Chu rửa mặt xong, sờ hai bên túi quần, “Điện thoại anh đâu?”
Trình Vãn Nguyệt thuộc loại em gái qua cầu rút ván điển hình, “Điện thoại của anh chính anh cũng không biết ở đâu mà hỏi em, có khi nào quên ở nhà A Ngư rồi?”
Anh nhớ hình như Chu Ngư giúp anh đặt điện thoại ở bên cạnh ao rửa tay, lúc đi quên mất.
“Chắc là vậy.”
“Nóng chết mất thôi, anh tự cầm về đi, đừng định hỏi em gọi điện bảo A Ngư đưa cho anh, mẹ cậu ấy không cho cậu ấy ra ngoài buổi tối.”
Trình Ngộ Chu chê cười, “Mấy tuổi rồi, buổi tối còn không thể ra ngoài.”
Trình Vãn Nguyệt không nói quá nhiều với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoc-quyt-co-gas/2835388/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.