Sau khi Ngôn Từ đi vào cổng trường, Châu Ngư bị Trình Ngộ Chu kéo chạy ra khỏi ngõ nhỏ, xuôi theo con đường này đi về phía trước.
Vẫn luôn đi về phía trước.
Hóa ra cơn gió có hình dạng, thổi đồng phục của anh lên, cũng thổi tung mái tóc của cô.
Giờ phút này cô không hề suy nghĩ bất cứ điều gì, tất thảy áp lực trường học nặng nề và chuyện vụn vặt lộn xộn của gia đình đều bị ném ra sau lưng.
Họ dừng lại dưới đèn đường, khom người há miệng thở dốc.
Hai chân Châu Ngư nhũn ra, ngồi xuống đất.
Con đường thông đến trạm xe lửa này buổi tối hầu như chẳng có ai, Trình Ngộ Chu cởi đồng phục ra lót trên đất, kéo Châu Ngư đứng lên, để cô ngồi lên trên áo.
Anh đứng đấy, sau khi hơi thở của Châu Ngư hơi hồi phục lại một chút thì ngẩng đầu nhìn anh, cả hai cùng bật cười thành tiếng.
Ánh sáng đèn đường tỏa ra sau lưng anh, từng sợi tóc ngắn bị gió thổi lộn xộn đều được phác họa rõ ràng, đường nét gương mặt ngược chiều ánh sáng chìm trong bóng tối, cô thậm chí chẳng hề ý thức được tiếng cười ngừng lại khi nào, xung quanh im lặng đến mức chỉ còn lại tiếng hít thở.
Trong lúc mắt nhìn mắt, một sự ái muội không diễn tả được lẳng lặng nảy sinh.
Châu Ngư chống hai tay lên mặt đất được lót đồng phục ở phía sau, vài sợi tóc dính lên sống mũi, Trình Ngộ Chu chợt khom lưng sáp lại gần cô, nhẹ nhàng vén lọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoc-quyt-co-gas/2835278/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.