Lúc đầu, nó cảm thấy choáng ngợp trước vẻ đồ sộ và sự xa hoa của căn biệt thự. Giờ đây, đứng trong căn phòng sang trọng, đối diện người nữ chủ nhân quý phái, nó lại cảm thấy mọi việc bình thường. Nhớ lại câu bà nói " Giàu người chẳng vận đến ta ", nó yên lòng ngồi xuống ghế
- Dạ bác bảo điều gì ạ?
Vẫn với ánh mắt dò xét, bà hỏi:
- Cháu là bạn gái thằng Huy đúng không?
Đôi mày hơi nhíu lại vì câu nói của bà Kim, nó nhỏ nhẹ:
- Việc đó thì bác cứ hỏi Huy, đâu cần nhọc công hỏi cháu làm gì
Bà cau mày, vẻ khó chịu hiện rõ mồn một trên nét mặt:
- Vậy tôi không đáng mặt để cô trả lời sao?
Nó vẫn thản nhiên đáp lại bà bằng giọng điệu nhẹ nhàng:
- Thưa bác, cháu xin lỗi nhưng cháu chỉ trả lời những câu hỏi liên quan đến bản thân. Việc của người khác cháu không quản được.
Bà gằn giọng:
- Tốt, việc này liên quan trực tiếp đến cô đây. Cô nên tránh xa thằng Huy càng sớm càng có lợi cho cuộc đời cô. Khi đúng mười tám tuổi, tôi sẽ đưa nó sang nước ngoài du học, nếu bố nó không cản vì chưa trưởng thành, tôi đã đưa nó đi lâu rồi.
Gương mặt nó vẫn bình thản như không. Người phụ nữ trước mặt đây nghĩ nó muốn đeo bám tên lớp trưởng đó lắm sao? Nghĩ nó muốn ăn hết gia sản nhà này chắc? Lúc trước nếu không vì giúp Hương Mây, nó chẳng thích thú gì dây dưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoc-nguoc-dong/2892439/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.