Cô ta lầm lũi bước ra xe, bà nhìn theo sau chép miệng:
- Đời lắm lúc có kẻ giàu hóa rồ. Khi không vác xác lại nhà cho người ta mắng
Rồi bà lại tiếp tục quét dọn giang hàng. Bóng nắng đã dừng nơi đầu ngõ. Hà Ngọc Xuyến dắt xe vào sân, ôm cặp sách bước lên thềm
- Chào bà cháu vừa đi học về ạ!
Nó chợt dừng câu nói vì thấy nét không vui trên gương mặt bà. Nó bối rối:
- Bà ơi, hôm nay bà không khỏe ạ? Hay cháu đã làm gì sai?
Bà ngồi xuống, cố nén tiếng thở dài. Từng nếp nhăn trên gương mặt bà như hằn sâu thêm, chất chứa bao nỗi niềm cay đắng.
- Cháu vào thay đồ rồi ra đây bà bảo.
Nó bước ra trong bộ đồ lửng gọn gàng:
- Bà bảo cháu gì ạ?
Nhìn nó một lượt, bà nhẹ nhàng hỏi:
- Cháu còn qua lại với cậu bạn gì đấy không? Mẹ cậu ấy vừa đến đây nói chuyện với bà.
Nó hốt hoảng:
- Bà ấy nói sao ạ? Lâu nay cháu không nói chuyện gì với cậu ấy cả
Nét mặt bà chợt đăm chiêu, ánh mắt xa vắng như đang trôi miên man về một nơi vô định. Giọng bà vẫn đều đều như nói với chính mình:
- Hôm nay bà đã già rồi, không thể theo cháu suốt cuộc đời mà dạy dỗ, chở che cho cháu mãi được. Sau này, dù ở đây hay đi bất cứ nơi đâu, cháu phải ghi nhớ rằng, tiền trong túi mình mới thật là của mình. Nếu muốn sống cuộc đời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoc-nguoc-dong/2892432/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.