Ban mai nhẹ nhàng vén màn sương mờ ảo, rải khắp không gian một màu hồng rực rỡ, long lanh. Từng đám mây hồng nhạt trôi lơ thơ như có ai tung lên bầu trời những khối kẹo bông gòn ngọt lịm. Ánh bình minh tuôn tràn trên hàng cây ven sông, hắt xuống dòng nước trong veo một màu hồng mờ ảo, vừa sóng sánh, lại vừa nên thơ. Một loại ánh sáng trắng tỏa ra từng tia lấp lánh được kết tinh từ bình minh và mặt nước hồng hào, khiến cảnh đẹp buổi sớm càng tuyệt diệu hơn.
Hà Ngọc Xuyến nâng từng bước chân nhẹ nhàng giẫm lên nền đất rắn, đưa đôi mắt huyền nhìn xuống lòng sông mà lòng trào dâng một cảm giác bình yên đến lạ. Dòng nước thân yêu đã nuôi nó lớn khôn từ những ngày thơ bé đang êm đềm uốn lượn trong nắng hồng ban sáng. Bến nước, hàng cây này đã đồng hành cùng nó trong những giấc mơ thời thơ bé, nơi mẹ nó thường trở về với nụ cười ấm áp, yêu thương. Nó đâu ngờ rằng, có một ngày mảnh đất ấy lại trở mình với bao biến đổi.
Nó nhận thấy khu công nghiệp hình thành, những nhà máy mới mọc lên đẩy lùi khung cảnh thiên nhiên tươi đẹp chìm sâu vào dĩ vãng. Nó ước gì mình có một quyền năng phép màu cao siêu, để có thể giữ lại dòng sông xanh thẳm hiền hòa đầy tôm cá. Giữ lại những dải đất màu mỡ xanh mướt ngô khoai, những đám ớt đám cà đỏ rực quả chín. Và lũ chim đầu rìu với chiếc mào đỏ thắm cùng bộ lông sặc sỡ hoa văn, tấp nập bay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoc-nguoc-dong/2892428/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.