Mùa hạ đến, bầu trời được kéo lên cao mãi những tầng trời xanh thăm thẳm nhường lại không gian bao la cho vô vàn cánh diều sặc sỡ đủ màu. Những cơn gió phóng khoáng bay lượn trên đồng túm lấy từng cánh diều ném lên cao, rồi giật tới, giật lui, đùa giỡn suốt buổi chiều oi ả. Khi nắng nhạt dần trên những tàn cây, tiếng ve lại râm rang ngân lên khúc nhạc mùa hạ. Nhật An Huy thu lại dây diều, nói với thằng bạn:
- Về, mai lại đi câu.
Huy cho xe vòng ra đường lớn, đi được một đoạn thì gặp Đường Cẩm Hân đang đi ngược chiều. Cô ta ra hiệu cho anh tấp vào lề rồi ngúng nguẩy bước xuống:
- Cậu đi đâu mà tớ sang nhà tìm suốt từ sáng đến giờ, điện thoại thì không liên lạc được.
Anh bước đến, khẽ mỉm cười:
- Hân Hân à, việc gì phải nóng như thế. Bây giờ là mùa hè thì tớ phải được nghỉ ngơi thư giãn chứ.
Cẩm Hân phụng phịu:
- Đấy, đã sắp hết hè mà cậu chả đi chơi với tớ bữa nào. Ngày mai có tour du lịch biển, tớ đặt vé cho cậu luôn rồi. Sáu giờ là đoàn khởi hành, nhớ đến sớm đó.
Huy lắc đầu:
- Xin lỗi cậu, ngày mai tớ có hẹn ở công ty. Chúc cậu đi chơi vui vẻ.
Đường Cẩm Hân sững sờ trong giây lát, rồi gương mặt tối sầm lại, lên giọng trách móc:
- Có đúng là cậu đi vì công việc không? Tớ sẽ hỏi bác trai, nếu không đúng cậu coi chừng tớ.
- Tại sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoc-nguoc-dong/2892409/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.