Thắm phóng như bay vào nhà Minh Thư, ba chân bốn cẳng chạy ào vào phòng của nhỏ, chỉ vừa kịp mở miệng lắp bắp chào ba mẹ nhỏ một tiếng. Phóng đến nửa đường cầu thang, cô mới nhớ ra rằng nhỏ không - có - ở - nhà. Đứng sựng như trời trồng một lát, Thắm "a" lên vui vẻ rồi lại ào xuống dưới phóng xe ra hướng bờ sông. Cô biết rồi, hôm nay cả bọn đi câu với Hương Mây.
Trên con đường đất đầy sỏi đá dằn xóc, Thắm phi hết tốc lực khiến chiếc xe cứ nảy lên lộn xuống, mấy lần suýt rơi xuống con sông đang êm đềm lững lờ trôi. Đầu sông không có, vậy chắc hẳn cả bọn đang tụ tập ở cuối sông. Cô vặn tay ga, chiếc xe cứ việc lồng lên bay đi, mặc cho gió thổi phần phật vào mặt, mặc cho hết cành cây này đến nhánh cây kia ở ven sông đập vào mắt không thấy đường. Và kia rồi, chiếc xuồng câu đang tiến xa bờ nhẹ nhàng dưới tay chèo của Hương Mây. Thắm thắng một cái kít, khiến người lẫn xe đều chúi đầu ra phía trước. Lấy hết sức bình sinh, cô gào to để những người trong xuồng kia nghe thấy:
- Này!! Mau lên đây đi, có việc gấp lắmm!
Người nghe được đầu tiên là Xuyến. Nó vội vàng vỗ vai Hương Mây quay xuồng về lại bờ. Đến nơi, Minh Thư nhảy ra ngay:
- Chuyện gì? Sao gấp vậy?
Khôi Tuấn và Hương Mây buộc thuyền lại rồi cũng ào đến nhập bọn với điệu bộ háo hức.
Gần như đứt hơi, Thắm cố gắng thuật lại câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoc-nguoc-dong/2892398/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.