Bà gọi Xuyến dậy lúc trời còn tối mịt. Tiếng gà gáy râm ran, xao xác phía cuối làng. Mảnh trăng hạ tuần treo lơ lửng góc trời Tây, hắt chút ánh sáng nhợt nhạt xuống con đường gập ghềnh sỏi đá. Bà khóa cửa cổng bằng hai ổ khóa to, treo tấm bảng "tạm nghỉ bán" lên trước cửa rồi hai bà cháu bước thấp bước cao trên con đường tắt ra bến xe liên tỉnh. Đêm qua bà thức đến khuya nấu xôi, nướng thịt, luộc trứng và mua giò chả mang theo phòng khi đến nơi không có quán.
Chiếc xe khách chầm chậm rời bến, hướng về vùng cao nguyên đồi núi trập trùng. Bà ngồi cạnh lim dim ngủ, trong lúc nó chăm chú nhìn qua ô cửa kính, quan sát cảnh vật mới lạ dần hiện ra trong tầm mắt. Những mái nhà rải rác thấp thoáng trong vườn cây xanh. Con đường ngoằn nghoèo như con rắn lớn bò quanh sườn núi. Phía cuối đường là dãy núi cao sừng sững, sương giăng phủ mù mịt tưởng không có lối ra. Người phụ xe đến soát vé và thu tiền, hỏi nó:
- Hai bà cháu về đâu?
Nó bất chợt quên bẵng đi thị trấn mình cần đến. Đang loay hoay định mở sổ tay ra xem thì bà mở mắt bảo:
- Chúng tôi về bến xe Bảo Thạnh
Những địa danh lạ lẫm cùng với quang cảnh mới mẻ khiến lòng nó hoang mang lo lắng. Nó thầm cảm ơn số phận cho bà luôn đồng hành bên nó mọi lúc mọi nơi. Hành khách xuống dọc đường đã gần hết, xe tiến vào một thị trấn xa lạ. Bến xe là một bãi đất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoc-nguoc-dong/2892397/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.