Liên tục suốt hai ngày, Phương Nhược Vũ phải lê chân đến bên tủ lạnh, lấy đá chườm giảm đau. Sau khi vết sưng tấy thuyên giảm, cậu đổi sang bôi thuốc cao da chó và tiếp tục làm vật lý trị liệu trong một tuần. Mặc dù mắt cá chân vẫn chưa hồi phục đến mức có thể vận động với cường độ cao, nhưng tốt xấu vẫn có thể ở một chỗ lăn lộn khóc lóc om sòm.
Trong khoảng thời gian này, ngoài việc chờ giấy báo nhập học, cậu gần như không có việc gì làm. Nhưng Phương Nhược Vũ không lấy gì làm căng thẳng, cả ngày chỉ ngồi ôm máy tính chơi game.
Mắt thấy tháng Bảy đã trôi qua hơn một tuần, không khí dần thay đổi, trời quang mây tạnh chuyển nắng ấm. Nghiêm Song từ lúc mẹ đi công tác trở về liền rời đi, còn Phương Nhược Vũ rảnh rỗi không có việc gì làm thì xuống phụ bác gái dưới lầu bán đồ ăn.
Bán được một lúc, cậu nhìn thấy một bóng dáng cao gầy quen thuộc đi qua, trên lưng mang theo một chiếc túi leo núi màu đen, bước đi vội vàng. Mẹ Nghiêm đi phía sau anh, hai người cúi đầu thì thào trò chuyện, kéo chiếc va ly du lịch nhỏ tiến vào tiểu khu. Phương Nhược Vũ chạy tới chỗ Nghiêm Song, vội vã rời đi theo anh, không kịp quay đầu tạm biệt:
"Dì Lý, mẹ gọi con về nhà ăn sáng, con về trước nhé ạ!"
Buổi sáng ở ngã ba tiểu khu là lúc nhộn nhịp nhất, các bác các cô ra ngoài mua đồ ăn, tập thể dục. Người xe qua lại, kẹt cứng ở giao lộ, các phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoc-ngot-vi-quyt-tuoi-18/276737/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.