Cái nết ngủ ngang ngược của Nghiêm Song mười ngàn năm không trị hết. 4 rưỡi sáng, Phương Nhược Vũ bị anh đạp cho một cước bay sang góc phải giường. Nghiêm Song lúc này trên người không một mảnh chăn, thân thể mở lớn hình chữ Đại (大),chiếm hết 2/3 diện tích.
Phương Nhược Vũ nghiêng người, mang một thân mồ hôi lạnh tỉnh giấc, thuận thế lăn qua lăn lại trượt ra khỏi giường, chân phải đạp xuống đất đau đến tê tâm liệt phế(*).
(*) Tê tâm liệt phế: đau đớn tột cùng
Cậu hít một hơi, khẽ nhếch khóe miệng, lén lút mở ngăn kéo tủ lấy một điếu thuốc rồi bước ra ngoài ban công.
Căn phòng mờ ảo sau lớp rèm kéo kín, nhưng ngoài ban công lại mang sắc trời hửng sớm tinh khiết. Dì Lý ở tầng Năm đang lựa ớt chuông xanh tự trồng để đem bán ở chợ tiểu khu, thuận tiện hỏi thăm Phương Nhược Vũ một chút. Phương Nhược Vũ liền vội vã quay ra phía sau giập tàn thuốc.
Cậu yêu thích Nghiêm Song, nhưng tình cảm mới chỉ chớm nở một năm nay. Cậu "cảm nắng" lần đầu tiên vào năm 15 tuổi, đối tượng là một giáo viên. Sau đó, trái tim cậu lại loạn nhịp vì một anh chàng đẹp trai trong đội quần vợt của thành phố, nhưng tất cả những cảm xúc đó đều nhanh chóng qua đi. Phương Nhược Vũ vốn tưởng rằng bản thân đã miễn nhiễm với việc yêu thầm, nhưng thời điểm phát hiện tình cảm của mình dành cho Nghiêm Song, cậu vẫn rất bình tĩnh đối mặt. Hơn nữa, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng lịch sử yêu đơn phương của mình sẽ có ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoc-ngot-vi-quyt-tuoi-18/276736/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.