7.
Buổi chiều hôm sau, Nhược Á nhận được cuộc gọi của Thẩm Mạc.
"Hộ hoa sứ giả của cậu đánh tôi." Giọng điệu của hắn nghe như thể đang nói thời tiết hôm nay không tệ.
"Cái gì? Ai đánh cậu?" Nhược Á trong lòng hốt hoảng.
"Hạ Minh Vĩ. Cậu ta bảo tôi đừng trêu đùa cậu."
"Sau đó thì sao?"
"Tôi nói tôi thích trêu chọc cậu khiến cậu ta tức điên lên."
"Đúng vậy. Dù sao cậu thích trêu tôi, không phải thích tôi."
Thẩm Mạc bỗng nhiên yên lặng. Thế giới rơi vào tĩnh mịch, dường như đang nín thở nghe lời tuyên án.
Một lúc lâu sau, từ bên kia điện thoại vang lên tiếng nói: "Đồ ngốc."
Đúng vậy, tôi là đồ ngốc. Đồ ngốc biết cậu sẽ không trao cho tôi toàn bộ thời gian, đồ ngốc biết cậu sẽ không xòe lòng bàn tay hứng nước mắt của tôi, đồ ngốc biết rõ bản thân là đồ ngốc.
Cuối cùng, hết thảy như rơi xuống mặt đất bụi bặm, không còn những thăng trầm như mong đợi.
Nhược Á điền tên vào đơn xin trở thành sinh viên trao đổi tại trường Đại học Birmingham. Sau đó, cô bắt đầu chuẩn bị cho bài thi kiểm tra trình độ ngoại ngữ. Cô dành rất nhiều thời gian ở phòng tự học, không đi qua rừng cây nhỏ kia, cũng không gặp lại Thẩm Mạc. Nếu ngẫu nhiên nhận được điện thoại của hắn, cô chỉ đáp tôi rất bận.
Cuối học kỳ, điểm thi IELTS của cô đạt đủ điều kiện, có thể bay đến Anh ngay học kỳ sau.
Nhược Á thu dọn đồ đạc vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoc-mat-em-roi-vao-long-ban-tay-anh/3266539/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.