3.
Đôi khi, Nhược Á cho rằng một vài quy luật sẽ luôn tiếp diễn và trường tồn, ví dụ như đông đi xuân tới hoặc hoa tàn hoa nở, hay cả việc mỗi ngày tự học cùng Minh Vĩ. Cho đến một ngày, Minh Vĩ gọi điện thoại nói rằng cậu không đi tự học được, cậu muốn đưa Tiểu Nam đi thư viện.
Tiểu Nam là bạn gái của Minh Vĩ......Kể từ lúc này.
Khi Nhược Á tắt điện thoại, đầu cô trở nên trống rỗng. Cô bỗng nhiên mất phương hướng, đeo cặp sách trên vai mà không biết mình đến từ đâu, mình nên đi đâu.
Thả mình đi bộ tới khu rừng nhỏ, cô ngồi xuống phần rễ cây chồi lên trên mặt đất, khuôn mặt thẫn thờ.
Một lúc lâu sau, cô mới nhận ra mặt mình đã đẫm nước.
Tại sao lại phải khóc? Sẽ không ai ở bên cạnh mình mãi mãi, kể cả Minh Vĩ.
"Nữ hiệp bạo lực, đừng nói là cậu cảm thấy áy náy vì đã đánh tôi đấy nhé."
Nhược Á nghiêng mặt, thấy Thẩm Mạc cầm quyển "Lược Sử Báo Chí" ngồi xuống cạnh mình.
"Ấy, nhìn không giống áy náy mà giống như đang thất tình nha." Thẩm Mạc quan sát khuôn mặt Nhược Á, tỏ vẻ như đang quan tâm.
"Tôi khóc vì tôi gặp chuyện buồn!"
"Nhưng tôi tuyệt đối không khóc, dù chuyện buồn đến cỡ nào."
"Đương nhiên rồi, tại cậu là con trai."
"Cậu đây là đang phân biệt giới tính nhé. Nếu không nín khóc được, cậu nhất định phải để nước mắt rơi vào lòng bàn tay của người cậu quan tâm nhất. Nếu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoc-mat-em-roi-vao-long-ban-tay-anh/3266537/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.