Lộ Du Mộc run rẩy lê từng bước chân một cách nặng nề rồi chạy nhào về phía người đang nằm dưới đất mà gào khóc:
" Mẹ ơi!... hức! huhu, mẹ ơi tỉnh lại đi... đừng bỏ con một mình mà "
Du Mộc ôm xác chết lạnh lẽo của người phụ nữ lên, cô liên tục gào khóc thảm thiết, nước mắt giàn giụa trên gò má.Thì ra người phụ nữ đó là mẹ của Du Mộc. Thảo nào Lục Doãn Cung lúc nhìn luôn cảm thấy rất quen mắt. Hắn đây là lần đầu nhìn thấy mẹ cô.
Lục Doãn Cung lững thững bước ra xe, gương mặt đầy mệt mỏi nhưng cực u ám và lạnh lẽo, Du Mộc nhìn thấy liền gọi: " Lục Doãn Cung! " Hắn không nói gì mà chỉ im lặng rồi đứng lại.
Du Mộc nói tiếp " Tôi giết mẹ anh, anh cũng giết mẹ tôi. Chúng ta coi như hòa, từ nay... đường ai người nấy đi "
Lục Doãn Cung im lặng một hồi rồi trả lời: " Lộ Du Mộc... tôi không đồng ý! " Nói xong hắn bỏ mặc Lộ Du Mộc một mình ở lại và lên xe rời đi.
Chỉ một lát sau bầu trời tối sầm, u ám. Bấy giờ trời bắt đầu đổ mưa, mưa rơi ngày càng nặng hạt, nước mưa từng đợt đập mạnh vào lưng Du Mộc, nhìn rất đau rát, nhưng Du Mộc không để ý, cô chỉ ôm xác người phụ nữ mà khóc lóc thảm thương.
Sau khi Doãn Cung đã đi khỏi, ngồi dưới trời mưa Lộ Du Mộc gào thét " Lục Doãn Cung! Tôi không phải là người giết mẹ anh mà, tại sao anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoc-mat-duoi-con-mua-tinh-yeu-va-thu-han/3053871/quyen-1-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.