Chương trước
Chương sau
Du Mộc lên tới lầu hai, khung cảnh phía trước mắt khiến cô hơi ngỡ ngàng. Đúng là giàu có, tòa lâu đài này cũng rộng lớn xa hoa diễm lệ không khác gì lâu đài ở Đức của Lục Doãn Cung.

Du Mộc bất chợt nhớ tới cô lên đây là vì nhìn thấy đứa trẻ đang thập thò theo dõi mình. Đứa bé đó có vẻ là con của người đàn ông dưới kia.

Bước thêm vài bước vào hẳn bên trong, Du Mộc chỉ thấy không gian yên tĩnh đến lạ thường, yên tĩnh đến mức Du Mộc có thể nghe tiếng thở và nhịp tim của mình.

" Rộng quá " Du Mộc không kìm được sự thích thú mà bất giác lên tiếng.

Ở lầu hai này có rất nhiều phòng lớn được đóng kín cửa, ít nhất cũng phải tầm mười mấy căn. Du Mộc quanh quẩn mãi vẫn không thấy lối lên tầng ba ở đâu. Cũng chẳng biết đứa trẻ đã trốn đi đâu rồi. Du Mộc cứ bước dài trên gian phòng rộng lớn mà cô không hề nhận thức được mình đang đi đâu.

Đang đi nhanh Du Mộc bỗng đột ngột dừng lại, cô bị căn phòng cuối cùng của gian phòng rộng lớn thu hút bởi vì trong tất cả căn phòng ở đây thì chỉ có duy nhất căn phòng cuối cùng đó là mở cửa.

Du Mộc tiến đến gần, cô định nhòm vào trong thì một giọng nói nhỏ nhẹ vang sau lưng: " Chị muốn vào trong không? "

Du Mộc giật mình quay ra sau, đứa trẻ chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện bất thình lình ngay sát phía sau lưng cô, một tiếng động Du Mộc cũng không nhận ra. Đứa bé này chắc chắn thân thủ không đơn giản.

Du Mộc bình tĩnh lại trong một giây, cô mỉm cười gật đầu rồi bước vào trong phòng, đứa trẻ cũng đi theo rồi khóa cửa phòng lại.

Căn phòng rộng lớn được trang trí phong cách giống công chúa, nhưng đứa trẻ lại là một bé trai, trên giường lại có rất nhiều gấu. Du Mộc thầm nghĩ chắc đứa trẻ rất thích làm con gái.



Du Mộc được đứa trẻ dẫn tới bàn tiếp khách nhỏ trong phòng, ở trên bàn hoa và đồ ăn nhẹ được bày sẵn, trà toả hương khói thơm nức.

Lúc nãy dưới sảnh tiếp khách Du Mộc chỉ thấy đứa trẻ thập thò, không nhìn rõ khuôn mặt. Giờ nhìn thẳng mới thấy đứa trẻ này rất giống cô, đôi mắt màu xanh dương, tóc màu vàng kim. Du Mộc vốn dĩ tóc màu đen giống bố, nhưng sau khi bỏ trốn Du Mộc liền nhuộm tóc màu vàng giống y hệt mẹ, một màu tóc đặc trưng của người nước Anh. Đứa trẻ này nhìn đi nhìn lại vẫn thấy rất giống cô, nếu người ngoài nhìn vào sẽ tưởng là hai mẹ con. Không trách lúc mới gặp mặt, người đàn ông kia lại cứ nhìn chằm chằm vào cô, thì ra hắn có ánh mắt như vậy là vì Du Mộc rất giống con trai hắn.

Đứa trẻ nhấc tách trà, nhấp một ngụm nhỏ rồi để xuống bàn, động tác cực kỳ điêu luyện. Du Mộc thấy vậy mà cảm thán, có vẻ cậu bé được nuôi dạy nghiêm khắc.

" Em tên là Lộ Nhập Ảnh "

Đứa trẻ nhìn Du Mộc vài giây rồi mới mở miệng.

Nghe từ "Lộ" thốt ra từ miệng đứa trẻ, Du Mộc không khỏi ngạc nhiên. Gương mặt đứa trẻ giống cô đã khiến cô hoài nghi rồi, giờ lại đến cái họ, đúng là không tránh khỏi nghi ngờ, khiến Du Mộc không nghĩ đây chỉ là trùng hợp.

Du Mộc đáp lại: "Chị tên là Lộ Du Mộc"

Đứa trẻ mặt vẫn thản nhiên trả lời: "Em biết tên chị rồi, cũng từng gặp chị rồi"

Nghe thấy đứa trẻ nói vậy, Du Mộc lại một phen nữa bàng hoàng, từ trước tới nay cô đâu có gặp đứa trẻ nào mà lại nói tên mình cho đứa trẻ đó biết. Đặc biệt là cậu bé trước mắt Du Mộc là một người lạ, Du Mộc đây là lần đầu gặp mặt đứa bé này. Thế mà cậu bé này lại nói biết tên cô, lại cũng từng gặp rồi. Du Mộc nghĩ chẳng nhẽ một đoạn kí ức của cô đã bị mất ư? Chắc chắn không phải như vậy.

Du Mộc tò mò hỏi: "Em biết chị"



Lộ Nhập Ảnh gương mặt không lộ cảm xúc, cực kỳ bình thường. Ánh mắt sắc bén nhìn Du Mộc rồi thốt ra một câu khiến Du Mộc đứng hình.

" Vâng, em biết chị? Vì em là người đã chứng kiến toàn bộ cảnh mẹ của chị bị sát hại "

Du Mộc không khỏi bất ngờ, không ngờ chuyện mẹ cô bị sát hại đứa trẻ này lại biết. Du Mộc bất chợt nhớ lại cảnh năm đó, cô đau lòng rồi nghẹn lại thứ gì đó ở cổ họng, miệng không thốt thành lời như muốn khóc.

Nhưng cũng tốt, Doãn Cung có bằng chứng chứng minh Du Mộc sát hại mẹ hắn mặc dù bằng chứ đó là giả. Còn Du Mộc lúc đó không có bằng chứng cho hắn, bây giờ cô có bằng chứng thật, hắn đòi bằng chứng cô liền có để chứng minh hắn đã ra tay giết mẹ cô. Như vậy Du Mộc mới có thể thoát khỏi hắn, một lần nữa được tự do. Nhưng...

Câu nói tiếp theo của Lộ Nhập Ảnh khiến Du Mộc mới thật sự tỉnh mộng, tim cô như chết lặng.

" Người giết chết mẹ chị không phải là anh Lục Doãn Cung đâu ạ ".

Không để Lộ Du Mộc kịp phản ứng. Lộ Nhập Ảnh đến gần một cái két sắt thông minh ở góc phòng, xoay xoay rồi nhập mật khẩu gì đó, tiếng cạch vang lên, cửa két được mở ra. Cậu bé cầm chiếc điện thoại tới cạnh Du Mộc ngồi.

Nhập Ảnh mở mật khẩu điện thoại, vào tệp video rồi mở cái đầu tiên lên cho Du Mộc xem. Du Mộc ban đầu vẻ mặt còn bình thường, nhưng chỉ một phút sau, mặt cô liền trở nên cực kỳ khó coi, gương mặt tức giận, tia nộ khí nhìn vào điện thoại trước mặt như muốn để nó nổ tung. Sát khí toả ra nồng nặc. Thậm chí Lộ Nhập Ảnh có thể ngửi được mùi máu nồng nặc mà Du Mộc đang tạo ra.

Video mà Lộ Nhập Ảnh cho Du Mộc xem chính là toàn bộ cảnh mẹ của Lộ Du Mộc bị giết chết. Và người giết không phải là Lục Doãn Cung.

~Nhạc Tử~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.