Như là Nghìn Lẻ Một Đêm, Phạm Tử Cơ không muốn tin những lời Diêu Hoa nói.
Nói ra những lời như vậy, không phải kẻ điên thì cũng chẳng phải người bình thường; nhưng Diêu Hoa rất bình thường, giọng điệu cũng như động tác đều không giống, tựa như đang kể lại chuyện gì đó đã xảy ra mà thôi, Phạm Tử Cơ nhìn anh, nhìn mái tóc anh, một câu cũng không thành lời.
“Năm đó… Tôi chỉ có thể sống thêm mười năm nữa, tôi chỉ có thể xin mười năm, cũng vì muốn nhìn anh một cái.”
“Cái nhìn kia đổi lại bằng việc tôi không bao giờ có cơ hội đầu thai nữa, khi đó tôi không hối hận, bây giờ cũng vậy.” Diêu Hoa nhìn chằm chằm phía trước. “Tôi không thích hối hận, yêu anh cũng vậy, không yêu anh cũng vậy, tôi chưa từng một lần hối hận.”
Anh quay đầu lại nhìn Phạm Tử Cơ, lại một lần nữa ôn hòa hỏi: “Anh, có hối hận không?”
Nước mắt Phạm Tử Cơ đã vô tình chảy xuống từ lâu, hắn nói: “Anh hối hận.”
Nghe câu trả lời của hắn, Diêu Hoa lại cười, hai mắt nhắm nghiền. “Hối hận sao?”
Phạm Tử Cơ cúi xuống, nói thầm bên tai anh: “Đúng vậy, anh rất hối hận.”
Diêu Hoa thở dài: “Đáng tiếc, hối hận không kịp nữa rồi.”
Phạm Tử Cơ rơi lệ, gương mặt không bi thương mà trở nên đanh thép. “Thế thì sao, không kịp là không kịp, chẳng liên quan gì tới việc chúng ta ở bên nhau.”
Diêu Hoa cười, gọi hắn: “Tử Cơ.”
Phạm Tử Cơ nhìn anh, nhìn qua mái đầu, nhìn gương mặt trắng bệch của anh.
“Anh có biết năm ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoc-mat-da-can/1214287/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.