🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Thời gian là gì?

Tựa như dòng nước lững lờ chảy ra biển không bao giờ quay lại? Hay giống như quá khứ cứ trôi qua không thể lấy lại, ngay cả ký ức cũng không còn?

Đôi khi Diêu Hoa cảm thấy biết ơn thánh thần, ít nhất Diêu Thanh có thể có một cuộc sống yên bình tại một nơi khác trên trái đất này, còn Phạm Tử Cơ bị công việc quấn chân không có cách nào ở bên cạnh anh, khỏi phải ngày đêm than thở.

Thời gian lặng lẽ trôi đi, một năm hai năm rồi ba năm. Vì thế, vào một ngày nọ, Diêu Thanh gọi tới, Diêu Hoa biết thời gian của mình không còn nhiều nữa.

Anh nhẹ nhàng an ủi người con gái đang đau lòng ở đầu dây bên kia, rất bình tĩnh, không giống người sắp bị hồn phi phách tán.

Sinh mệnh sinh ra và biến mất, nếu có người vì nó mà khóc than thì coi như nó cũng được yêu thương; Diêu Hoa nói, chị à, có chị đau lòng vì em, kiếp này được sinh ra thật không uổng.

Câu này khiến người con gái ở bên kia trái đất khóc chết đi sống lại, Diêu Hoa sờ gương mặt khô nước mắt của mình, chị khóc thay rồi.

An ủi hồi lâu, cúp điện thoại, Diêu Hoa vuốt sợ dây đỏ trên tay trái, đây là thứ năm trước Phạm Tử Cơ và anh đi Thái Lan cầu về, anh cởi ra đặt trong ngăn kéo, gọi điện nói với Phạm Tử Cơ: “Tối nay về nhà ăn cơm.”

Phạm Tử Cơ ngồi thất thần, đây là lần duy nhất suốt ba năm Diêu Hoa chủ động với hắn, tinh thần chưa hồi tỉnh

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoc-mat-da-can/1214286/chuong-15.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Nước Mắt Đã Cạn
Chương 15
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.