Đám người đứng ngoài nén giận ra về, Diêu Thanh đứng trong góc nhà cười khanh khách, tới nỗi cả người Diêu Hoa nổi đầy da gà, anh thở dài, đứng cạnh ôm lấy chị. “Chị, coi như xong, tha cho anh ta.”
Diêu Thanh cười, gối lên vai anh cười đến run rẩy cả người. “Tha cho nó, rồi ai sẽ tha cho em?”
“Em không vì anh ta, em không muốn làm chị bị thương.” Diêu Hoa ôm chặt Diêu Thanh, gỡ hết tơ hồng trên tay chị, cố hết sức ngăn Diêu Thanh vùng vẫy.
“A… Thả ra, Diêu Hoa, thả chị ra, con mẹ nó em thả chị ra.” Diêu Thanh giãy giụa gào thét trong lòng anh.
Diêu Hoa ôm chặt chị, cổ nổi đầy gân xanh, cắn ngón áp út tay trái, nhỏ máu lên vị trí gần tim nhất, tơ hồng lóe sáng rồi nằm trên tay anh.
Chuyển lời nguyền thành công, Diêu Hoa thở ra nhẹ nhàng, buông Diêu Thanh.
“Khốn kiếp, ai cho em làm như vậy, ai cho em…” Được thả ra, Diêu Thanh giáng cho anh một cái tát.
“Chị, tội ai người nấy gánh, chuyện em và Phạm Tử Cơ không liên quan tới chị.” Thuật chuyển lời nguyền chỉ có thể dùng một lần, cho dù Diêu Thanh cố chuyển nữa cũng vô dụng.
Diêu Thanh thở hổn hển, vẻ mặt rất khó coi trừng anh một cái.
Diêu Hoa biết lời nguyền của Diêu Thanh có tác dụng hai chiều, ngày Phạm Tử Cơ chết đi thì Diêu Thanh cũng phải trả một cái giá tương ứng. Anh không biết Diêu Thanh dùng cái gì để trao đổi, nhưng bây giờ ngoại trừ mười năm kia thì anh hoàn toàn trắng tay, không sợ bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoc-mat-da-can/1214278/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.