Diêu Hoa được sống lại một lần nhưng chỉ mười năm mà thôi, sau khi chết đi anh vĩnh viễn tan thành mây khói không thể đi vào vòng luân hồi. Tất cả đều vì anh còn quyến luyến, thật đáng buồn, một giây trước khi chết anh cho rằng mình vẫn còn yêu Phạm Tử Cơ, cả ngày lẫn đêm đều không quên được Phạm Tử Cơ.
Anh sống được thêm mười năm chỉ vì muốn ở bên cạnh người đàn ông đó thêm vài năm, mặc kệ Phạm Tử Cơ làm gì anh cũng sẽ không để ý, có thể trông thấy hắn đã là phúc phần lớn nhất rồi. Anh luôn nghĩ như vậy, nghĩ đến khờ dại, vô cùng khờ dại, khờ dại tới mức không giống một người đàn ông ba mươi tuổi có lẻ.
Vậy nên khi anh mệt mỏi tới không chịu nổi khi hàng đêm ngửi được mùi của kẻ khác trên người Phạm Tử Cơ, sự trống rỗng vô tận quật ngã anh, đột nhiên cảm thấy không gắng gượng được nữa, người đàn ông anh rất yêu kia giờ thấy rất xa lạ, ngoại trừ tổn thương thì mấy năm nay hắn chưa mang lại điều gì cho anh.
Vì thế anh nghĩ, mình rất ghét mối quan hệ như vậy.
Ghét, rất ghét, thôi thì buông tay, trộm được mười năm, mười năm còn lại này mình sẽ đối xử tốt với bản thân một chút.
Anh không hề lường trước được rằng Phạm Tử Cơ sẽ tìm đến tận nhà, anh nghĩ hắn ở trong lòng anh cũng giống như cát bụi, chỉ cần một trận gió là quét sạch, nhưng hắn tìm tới nói – Về nhà với anh.
Diêu Hoa muốn cười, cười thật lớn nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoc-mat-da-can/1214277/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.