Mẹ tôi ở ngày hôm sau đã gọi bác tôi đến bàn bạc về chuyện này.
Bác tôi mặt mày không vui, nhưng lại không dám nói gì, lầm bầm đi vào phòng trong dọn dẹp đồ đạc cho bà nội.
Mẹ tôi thì vui mừng, lập tức hát hò vui vẻ.
Khi bà nội biết tin này, bà tức giận: “Tôi… không, không đi.”
Bà khó khăn thốt ra mấy chữ.
Bà lại chỉ tay vào mẹ, mặc dù không nói ra, nhưng mọi người đều thấy rõ sự tức giận và oán hận của bà.
Nhưng mà, dù bà có mắng chửi thế nào, cũng không thay đổi được gì.
Bà nội cuối cùng cũng hiểu, giờ đây bà đã không còn chỗ đứng trong gia đình này.
Nhìn vẻ mặt của bác tôi không sẵn lòng nhưng mẹ thì vui vẻ, bà nội bỗng nhiên không còn náo loạn nữa.
Bà ngơ ngác nhìn họ, miệng lẩm bẩm: “Báo ứng, báo ứng!”
A Hỉ bỗng nhiên đứng trước mặt mẹ, kính cẩn nói: “Tôi ở lại dọn dẹp nhà cửa một chút rồi sẽ đi. Nếu không thì căn phòng kia của cụ nhà không ai có thể ở được nữa.”
Phòng bà nội ở là phòng tốt nhất trong cả ngôi nhà, rộng rãi và sáng sủa, mẹ tôi để ý tới không phải ngày một ngày hai.
Mẹ đồng ý, quay sang bác tôi nghe được thì vẻ mặt càng tệ hơn, cười giả tạo nói: “Chị cả, hôm nay phiền chị chăm sóc cho mẹ nhé.”
Bác tôi có việc phải cầu xin, chỉ có thể ôm tức tối rời đi.
Bà nội nhận ra có điều không đúng, bình thường bọn họ thường đối xử với A Hỉ không đánh cũng mắng, A
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoc-mat-cua-vu-nu-thoi-dan-quoc/5212419/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.