Nguyên Khang và Bảo Kỳ đẩy cửa bước vào phòng bệnh, Yun đang ngồi trên giường quay lưng đối cánh cửa, nó im lặng thản nhiên để nỗi cô đơn nuốt trọn tâm trí, nghĩ gì lúc này cũng không còn ý nghĩa gì nữa cả, cứ im lặng là giải pháp an toàn nhất. Rồi nó nhẹ cười, một cách để dụ dỗ bản thân, xoa dịu những nỗi buồn cứ cuồn cuộn dâng lên như những con sóng luôn đổ ập vào bờ.
Hai cậu nhìn nhau, rồi Bảo Kỳ gật đầu, việc họ sắp làm một mặt có thể để Yun tự xác định được lòng nó muốn gì, hai là như ném viên đá lớn vào mặt hồ chỉ vừa mới yên ả. Nhưng mà mặt hồ yên ả đâu có nghĩa là tận sâu dưới đáy, nước không chảy cuồn cuộn phải không?!
_Em đang buồn chuyện gì sao Yun?! – Nguyên Khang tiến đến bên cạnh chiếc giường trắng, ngồi xuống kế bên nó, cậu đưa tay xoa xoa đôi vai mỏng manh yếu đuối. Bảo Kỳ ngồi xuống chiếc ghế phía đối diện. Các ánh mắt giao nhau, một bầu không khí khiến Yun cảm thấy khó thở.
Nó lắc nhẹ đầu, đôi mắt long lanh nhìn hai cậu, kì vọng họ đừng nhắc lại vết thương lòng mà nó đang đeo mang, sợ, sợ lắm rồi.
_Em gái ngốc à!- Bảo Kỳ xoa đầu nó cười thương yêu – Từ lúc anh em mình gặp nhau chưa lần nào anh làm được chuyện gì đó có ý nghĩa cho em cả, vậy nên lần này, ít nhất lần này thôi anh muốn giúp em tìm ra con đường đúng cho mình, được không?!- đôi mắt cậu rướn nhẹ nhìn nó, cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoc-mat-cua-mua/1882792/chuong-47.html