“It feels like nobody ever knew me until you knew me
Feels like nobody ever loved me until you loved me
Feels like nobody ever touched me until you touched me
Baby nobody, nobody,until you”
- Until you -
Biển Nha Trang vẫn đẹp và dịu dàng như ngày ấy…
Quanh đi quẩn lại rốt cục họ vẫn quay về nơi đây. Huy mua một căn biệt thự nhỏ ở ngoại ô thành phố, nơi không khí tương đối trong lành và dễ chịu.
So với một năm trước, giờ đây Đan đã tốt hơn rất nhiều. Tuy vẫn tách biệt với mọi người xung quanh, nhưng ít nhất ánh mắt cô đã có thần hơn trước.
Huy tin, chỉ cần anh biết kiên nhẫn, mọi thứ sẽ lại quay về như trước kia…
Gạt bỏ những âu lo về phía sau, Huy bước đến vuốt nhẹ mái tóc đang bị gió biển thổi tung, rồi cúi xuống mỉm cười với đôi mắt đang nhìn mình chăm chú. Đã hơn một năm trôi qua, nhưng anh vẫn chưa thể nào quen được với anh mắt ngẩn ngơ, vô định ấy. Dẫu vẫn cố động viên chính mình nhưng để làm được là cả một vấn đề.
Rất nhanh, Huy đã thu lại vẻ đắng chát trong đáy mắt để lần nữa nở nụ cười ấm áp cho Đan.
_ Mình đi dạo biển vợ nhé!
Cô vẫn trầm mặc như mọi lần vẫn thế, nhưng Huy có thể nhìn thấy một vài tia sáng le lói trong đôi mắt sóng sánh nước của cô. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng khiến anh mừng đến phát điên.
Anh cúi xuống nhẹ nhàng bế cô khỏi chiếc ghế mây rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoc-mat-bo-cong-anh/3259592/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.