Đúng 8h sáng hôm sau, như thường lệ xe Đan lại ra khỏi cổng. Người phụ nữa ấy lại bước ra khỏi góc khuất, nhìn theo cho đến khi chiếc xe mất hút nơi cuối đường như mọi ngày vẫn thế. Một giọt nước mắt không kìm được trào khỏi khóe mi…
Thất thểu xoay người lại, người phụ nữ ấy sững sờ khi thấy Đan, người cứ ngỡ đã ngồi lên chiếc xe kia…
_ Bà là ai? Tại sao lại theo dõi tôi? – Đan nhíu mày đi thẳng vào vấn đề
_ Ta…ta…không theo dõi cô. – Nét mặt bà ta thoáng vẻ run rẩy, ánh mắt không thể che giấu được sự bối rối.
_ Vậy thì lí do gì, ngày nào bà cũng đứng từ phía xa nhìn tôi, bà…quen tôi sao?
_ Ph…ải, à, kh..ông, ta không quen cô. – Cách trả lời ấy càng khiến Đan thêm nghi ngờ. Không quen cô mà có thể nhìn cô bằng cái nhìn tha thiết như thế sao? Không quen cô thì tội gì cứ phải theo cô thế này. Làm ơn đi, với những trò cút bắt thế này cô mệt mỏi lắm rồi.
_ Vậy, bà là ai?
_ Ta không là ai cả, và ta cũng không quen cô. – Dứt lời, người phụ nữ ấy vội mở của chiếc xe đợi sẵn và đi mất. Đan định ngăn bà ta lại nhưng không kịp. Rốt cục, cô cũng chẳng biết được gì…
Sau lần đó, thì người phụ nữ ấy không xuất hiện nữa, mọi việc lại trở về quỹ đạo bình thường, nhưng tận trong sâu thẳm, nỗi hồ nghi trong Đan vẫn chưa hề mất đi. Thi thoảng cô vẫn nhớ về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoc-mat-bo-cong-anh/3259567/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.