“Ngày ấy, anh gần như tuyệt vọng với những gì đang diễn ra. Tâm hồn, tự ái của một thằng con trai mới lớn đều bị tổn thương nghiêm trọng. Anh không thể làm gì, và khi xa em, thế giới của anh khép lại, chẳng một tia sáng nào có thể chiếu tới nơi tăm tối ấy nữa. Anh đã bước đi trong vô vọng như thế suốt những năm qua. Giờ thì tôt quá, anh lại tìm được nguồn sáng, tìm được lí do để anh có thể bước tiếp. Cảm ơn em!”
Một tấm anh cực, cực lớn gần như choán hết tấm kính đang hiện diện trước mặt Đan như thể nó vẫn tồn tại ở đó từ ban đầu. mái tóc đen dài bay theo chiều gió, khuôn mặt ngước cao, đối diện với bầu trời trong xanh, đôi mắt khép hờ, cặp môi khẽ mỉm cười, hai cánh tay dang rộng. Cô bé ấy dường như đang xoay tròn trong gió, khiến tà váy trắng tung bay giữa cánh đồng hoa cải vàng đang mùa nở rộ. Bức ảnh được đóng trong một chiếc khung lớn, chạm khắc tinh xảo. những ánh đèn nhỏ ẩn trong các bức tường được bật sáng, chiếu thẳng vào những viên đá lấp lánh trên khung ảnh khiến nó trở nên lung linh và tuyệt bích hơn bao giờ.
Cô gái đó, không ai khác, chính là Đan.
_ Sao anh…? – Đan chẳng thể hoàn tất câu nói của mình mặc dù rất cố gắng. Vì quá tối nên cô cũng không thể thấy khuôn mặt ửng hồng của Huy.
_ Anh chụp “lén” em đấy! Em không biết cũng phải thôi. – Huy “thú tội”
_.....
_ Giá em biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoc-mat-bo-cong-anh/3259538/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.