“Với em, tất cả dần trở nên lạ lẫm
Đứng giữa ngã đường chẳng biết đi về đâu
Giọt nước mắt lặng câm mãi thổn thức
Rơi về miền kí ức của xa xưa….”
Thực sự không thể nào diễn tả hết cảm giác ngạc nhiên của Đan khi nhìn thấy Thiên tại nơi này, vả lại khi trên tay anh còn có áo khoác và túi xách của cô.
_ Anh Thiên? Sao anh lại ở đây? Sao lại cầm túi của em? Linh đâu? – Đan hỏi một hơi khiến Thiên bật cười
_ Từ từ nào! Từng câu một thôi! Anh sẽ trả lời hết! – Thiên bật cười
Đan ngượng ngùng cầm lấy áo khoác từ tay anh…
_ Giờ thì anh trả lời nhé!
_ ….
_ Thứ nhất, anh sang đây công tác, vì thế không mang Linh theo cùng. Còn về việc tại sao anh lại cầm túi của em thì trùng hợp thôi. Ban nãy ….– Thiên dừng một lúc – anh cũng ở đấy!
_ Anh cũng ở đấy? – Đan ngẩn người, không lẽ anh cũng chứng kiến tất cả?
_ Uhm! – Thiên trả lời cho cả câu hỏi trong tâm tưởng của Đan
Trong 5 năm qua, Thiên cũng đã bên cạnh giúp đỡ Đan rất nhiều. Anh cũng chẳng hơn gì cô, cũng cực kì hoang mang trước sự ra đi của Huy. Cũng chính nhờ đó mà Thiên với Linh mới có thể đến được với nhau…
_ Linh vẫn khỏe chứ?
_ Cô bé cứng đầu ấy thì có gì mà không khỏe!
_ Sao anh không đến đây cùng Linh?
_ Uh, biết em ở đây Linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoc-mat-bo-cong-anh/3259532/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.