“ Anh bước đi chẳng một lần ngoảnh lại
Em nơi đây giọt nước mắt mong cờ
Giá em biết tận sâu trong tiềm thức
Anh vẫn gọi em, cô bé dại khờ!”
_ Em sẽ ổn mà! – Đan đẩy Huy ra khi có lại được sự bình tĩnh. Cô thực sự không hiểu tại sao mình lại làm thế. Chỉ là Đan cảm thấy có điều gì đó không thực. Cả hai đã xa nhau quá lâu! Có lẽ… Nhưng tận trong thâm tâm, Đan vẫn biết, thời gian chưa bao giờ khiến cô quên được Huy.
_ Mọi chuyện sẽ tốt đẹp cả thôi! – Chưa bao giờ Huy thốt ra một câu thiếu căn cứ như thế, nhưng để Đan an tâm, Huy buộc phải nói
_ Đừng lo lắng cho em! – Giọng nói nhẹ nhàng của Đan bỗng trở nên sắc bén – Đừng yêu em nữa, được không Huy?
Huy sững sờ, đôi mắt nhìn Đan không chớp…
_ Em biết anh vẫn còn yêu em! – Đan xoay người để không phải đối diện với Huy - Đó không phải là ảo tưởng, bởi em còn quá yêu anh nên em biết rằng anh vẫn yêu em! Đó có thể là một lí do nực cười và ấu trĩ, nhưng với em điều đó là đúng đắn. Em không biết đến bao giờ mình có thể dừng lại thứ tình cảm vô vọng này, nhưng em sẽ dừng. Vì thế anh có thể dừng trước em không? Đã 5 năm rồi đó anh, 5 năm cực hình cho cả hai chúng ta, năm năm đủ khiến một trái tim mỏng manh chai sạn đi nhiều! Có lẽ anh sẽ nói điều ấy không quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoc-mat-bo-cong-anh/3259530/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.