“ Vô tâm – nhưng giữa bài thơ dịu
Anh với em như một cặp vần…”
- Xuân Diệu-
Ánh nắng sớm mai khiến Đan choàng tỉnh. Những hình ảnh của đêm trước cứ
mơ hồ lướt qua…
_ Ôi! Khó chịu quá!... Vú cho con xin li nước!
_ Lại đây con!
_ Dạ! Con cảm ơn!
_ Sao con lại uống rượu? Uống xong thì không biết trời trăng gì hết!
_ Dạ???
_ Con không nhớ à? Con say rồi nói tùm lum
_ Hả?
_ Hả gì mà hả? Mà nhờ con say nên mới xảy ra chuyện thú vị như thế!
_ Chuyện gì ạ
_ Hồi tối, lúc Huy bế con vào nhà, ba con cứ tưởng thằng bé cho con uống
rượu nên sắp nổi trận lôi đình, nhưng khi nghe lí do thì…- Vú Hà lắc đầu- Rồi
tự nhiên lúc đó con tỉnh lại vùng vẫy đòi xuống, ôm lấy ba rồi cười nói lung
tung..
_ Trời ơi!- Đan đỏ mặt
_ Nói xong rồi ngã gục xuống, chẳng còn biết gì nữa cả! Huy định bế con
nhưng ba con lại muốn thể hiện bản lĩnh của người làm cha nên dành bế con,
nhưng con nặng hơn tưởng tượng nên suýt ngã. Nên cuối cùng vẫn phải để
thằng bé bế con thôi!
_ Xấu hổ đến chết mất!
_ Thôi rửa mặt rồi ăn sáng!- Vú Hà phì cười
Tại Hello Coffee
_ Bạn đợi lâu chưa?- Huy vội chạy lại phía Đan
_ Xin hỏi, anh dùng gì?- Người phục vụ đột ngột xuất hiện
_ Một đen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoc-mat-bo-cong-anh/3259507/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.