“Trên suốt con đường của cuộc đời, chúng ta có thể gặp rất nhiều
người, có thể cùng sóng bước với rất nhiều người, nhưng người đợi ta nơi cuối
con đường sẽ là người nắm chặt tay ta suốt quãng đường còn lại…”
_Chào vú! Con mới về!- Đan chạy lại hôn lên má vú Hà
_ Thôi đi cô! Tôi nghe tiếng từ ngoài cổng rồi cần gì phải chào!- Vú Hà cười mắng yêu
_ Vú cần con giúp gì không ạ?
_ Về phòng tắm rồi xuống ăn tối, đó là nhiệm vụ của con!
Đan bước về phòng, tâm trạng thực sự cảm thấy phấn chấn. Ngâm
mình trong làn nước ấm nóng, Đan thả hồn theo giai điệu du dương, đôi khi
khắc khoải nhưng rất “chất” của “Sick enough to die”
6.00pm, cô bé bước xuống lầu…
Khựng lại…
Ngỡ ngàng…
Ngạc nhiên….
Phòng khách khác quá! Vừa mới đây thôi mà! Như một phép màu,
căn nhà giờ được trng hoàng lộng lẫy, những chùm bóng bay buộc dọc theo
tay vịn cầu thang, những đóa hồng vàng kiêu hãnh khoe sắc trên từng bậc
tam cấp và cả trên bàn ăn. Xa xa các món quà được xếp chồng lên nhau rất
kiểu cách. Và kia, dưới chân chiếc cầu thang gỗ uốn lượn là vú Hà, Bảo Linh
cùng với ba Đan với chiếc báng gatô trên tay.
Hôm nay là….
Đan chợt nhớ ra, phải rồi, hôm nay là sinh nhật cô bé. Đan quay
sang nhìn ba,bất giác sóng mũi cay xè. Có lẽ ông đã phỉa cố gắng lắm để tổ
chức được buổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoc-mat-bo-cong-anh/3259506/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.