“ Không có con đường nào mãi bằng phẳng…”
Tiếng chuông cuối giờ vang lên….
_ Chị ơi! Có người gửi cái này cho chị!- Cô bé trực ban đưa cho Đan một tấm thiệp khá đẹp
_ Chi à? Cảm ơn em!
Đan ngạc nhiên mở tấm thiệp…
“ Hãy tránh xa Vương Gia Huy. Nhớ lời tôi. Đừng đi quá giới hạn.
Me”
Đan đóng tấm thiệp lại trong sự khó hỉu của Huy. Nãy giờ cô bé không nhận thấy sự có mặt của Huy, tấm thiếp đã lấy hết sự chú ý của Đan.
_ Này!- Huy khẽ lay Đan khi thấy cô bé cứ ngây ra
_ À! Mình về thôi!
_ Gì thế?- Lần đầu tiên cậu nhóc tò mò một chuyện không phải của mình
_ Một… một tấm thiệp mời thôi mà!- Đan nói dối
….
_ Không! Tôi tự đi được!- Đan lên tiếng, không hiểu sao những lời kia khiến Đan rùng mình. Một bức thư lạ lẫm, cách kí tên cũng khác người.
Huy định phản đối nhưng nhìn nét mặt của cô bé thì không nói gì nữa, chỉ đưa tay choàng lấy vai Đan dìu đi. Cô bé vẫn mải mê với những suy nghĩ của riêng mình nên không thể nhận ra tư thế của hai người lúc này còn tình tứ hơn gấp nhiều lần.
_ Thật là bạn không sao đó chớ?- Huy vội giữ Đan lại trước khi cô bé đâm vào thân cây
_ Ừ! Mình ổn!- Đan mỉm cười trấn an Huy
….
_ Tuần sau trường mình chính thức khai giảng đúng không?- Đan lên tiếng nhằm xóa tan đi sự lo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoc-mat-bo-cong-anh/3259487/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.