Chứng chán học của nam sinh đến nhanh mà đi cũng nhanh như mưa rào mùa hè.
May mắn là chuyện này không gây ra quá nhiều thiệt hại.
Sau khi trở lại trường học, tâm trạng và trạng thái lên lớp của Trương Mạch được cải thiện đáng kể, như thể cậu đã được giác ngộ và biết rằng mình phải có trách nhiệm với cuộc sống của chính mình.
Bùi Chước nhìn thấy điều này, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Điểm trung bình bài kiểm tra đầu học kỳ không cao lắm, lớp số 1 xếp thứ tư, bị một số lớp khác vượt mặt.
Bọn học sinh trong kỳ nghỉ hè đều buông thả đến mức đi học lại rồi mà vẫn không thể bình tĩnh ngồi đọc sách.
Ngoại lệ duy nhất là Đỗ Trọng.
Sau lần thăm hỏi, động viên đó, cậu bé công nhân sống ở khu ổ chuột đang không ngừng lột xác, năm ngoái điểm số cuối kỳ không những tăng vọt thêm 20 điểm mà xếp hạng còn bất ngờ nhảy lên vị trí thứ tám trong lớp, điểm kiểm tra đầu học kỳ cũng vô cùng ổn định.
Ba của cậu bắt đầu cố định đưa đón cậu đến trường.
Lục Lẫm đúng giờ đưa học bổng cho cậu, ánh mắt ôn hòa, kiên định: “Chính là như vậy, từng bước một, em sẽ tốt lên thôi.”
Đứa nhỏ sờ sờ phong bì màu nâu, đầu ngón tay như bị độ dày của tiền đốt cháy, hoảng hốt nói: “Thật sự có thể sao ạ?”
“Em yên tâm nhận lấy đi.” Bùi Chước cười nói: “Em xứng đáng.”
Lớp 12 vừa đến, bánh răng thời gian liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoc-hoa/3558695/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.