Bùi Chước đã nghĩ ra tận mấy đáp án, nhưng ngại không dám hỏi rốt cuộc Lục Lẫm đã thu hồi tin nhắn gì.
Cậu ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay, tay vẫn nắm chặt điện thoại.
Trong lúc ngủ, Bùi Chước mơ thấy Lục Lẫm ôm mình, cậu mơ màng tin là thật.
Lồng ngực người đàn ông rộng rãi ấm áp, loáng thoáng nghe thấy cả tiếng hít thở đều đều.
Thầy Lục, ôm em thêm nữa đi.
… Thích anh.
Khi mở mắt ra, Bùi Chước thấy mình ôm chăn hơi chặt, một lúc lâu sau mới định thần lại.
Hóa ra là nằm mơ.
Cậu đỡ trán ngồi dậy, gò má nóng lên.
Nghe thấy tiếng động, A Mao dùng mặt đụng mở cánh cửa phòng ngủ, gặm dây thừng chạy vào trong, vẫy đuôi ra vẻ chờ mong lắm.
– Được rồi, đợi một lát. – Bùi Chước vẫn còn chưa tỉnh hắn, dụi dụi mặt ấn vào wechat.
Cuộc trò chuyện vẫn dừng lại ở tối ngày hôm qua.
[Đối phương đã thu hồi một tin nhắn]
A Mao gâu một tiếng, quay đầu ngậm đĩa thức ăn đã liếm sạch vào trong phòng, móng vuốt giẫm lên sàn gỗ phát ra tiếng vang “cạch cạch”.
Thật sự là càng ngày càng giỏi.
– … Mày cầm về đi. – Bùi Chước trở mình xuống giường – Ra ngoài ban công đợi.
Trong lúc dẫn chó đi dạo cậu vẫn nhớ về giấc mơ kia.
Chạy hết hai vòng xung quanh khu nhà, tâm thái của cậu mới dần dần bình tĩnh lại.
Trong chuyện tán tỉnh thầy Lục, dù có động lòng đến mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoc-hoa/2880988/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.