mười một;
Bọn họ làm một nháy vào buổi sáng, khi sương sớm vẫn còn chưa dày.
Rèm che được kéo ra một nửa, tia nắng ban mai tràn vào, cùng với tinh dịch của Dung Nham, phủ khắp bờ lưng mịn màng của An Úc.Dù đã muộn, anh vẫn đến công ty.
Dung Nham hôn lên đầu vai anh, dùng ngón tay dính đầy tinh dịch viết bậy vẽ bạ lên lưng anh, An Úc quay đầu cũng không nhìn được, đành ngoảnh mặt lại nghiêm túc hỏi gã: “Anh viết gì thế?”Giỏ xe chất gần đầy tràn, An Úc có tư tâm, cảm thấy có vẻ như Dung Nham đang dung túng mình.Giọng điệu của gã vẫn nhàn nhạt như thế, nhưng An Úc có thể cảm thấy hơi thở bộn bề của cuộc sống.
Gã cầm lấy di động chụp một tấm cho anh xem, An Úc và nắng sớm đều trắng đến loá mắt, trên lưng viết gì cũng khó lòng nhìn ra.Nụ cười bên khóe miệng An Úc dần dần sụp xuống, anh vô thức nhìn sang Dung Nham.
An Úc lắc đầu.An Úc ngẫm nghĩ một hồi, bỗng đỏ mặt nói không nên lời.“Không được mọc cánh.”
“Không có gì.” Dung Nham nói.Dung Nham vân vê xương bả vai anh, “An An có thể được thượng đế coi như thiên sứ không nhỉ, ngài sẽ ban cho em một đôi cánh.”
Gã đặt mật khẩu cho bức ảnh, rồi vén tóc mái loà xoà trên trán anh ra, hôn lên đuôi lông mày anh, “An An xinh đẹp.”Là bởi vì còn để tâm sao, cho nên mới bị ảnh hưởng đến cảm xúc.Rèm che được kéo ra một nửa, tia nắng ban mai tràn vào, cùng với tinh dịch của Dung Nham, phủ khắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nui-lua-ngu-dong/994193/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.